"Nói như vậy thì Lục hoàng tử quả thực không tệ..."
Tiếng nói chuyện dần xa đi, nhưng trạng thái của Tịch Minh lại càng lúc càng tệ, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, thân ảnh lóe lên hai cái rồi bị thế giới ảo cưỡng chế thoát ra.
Thời Thiện thấy vậy lập tức thoát theo, trong đầu suy nghĩ về cuộc trò chuyện của mấy người kia và phản ứng của Tịch Minh, Từ Lịch Hãn, Lục hoàng tử, còn có cả Tam hoàng tử... Rốt cuộc là ai đã khiến tâm trạng Tịch Minh thay đổi như vậy.
Mở mắt ra trong thế giới thực, Thời Thiện vội vàng tháo thiết bị kết nối thế giới ảo, đặt Nhung Phi Phi đang nằm trên đùi mình xuống đất, nhanh chóng đi về phía phòng Tịch Minh.
"Anh sao rồi?" Thời Thiện vừa vào cửa đã cảm nhận được tin tức tố tràn ngập trong phòng, còn có cả tinh thần lực hỗn loạn.
Thời Thiện thành thạo giải phóng tinh thần lực và linh thức của mình để trấn an.
Tịch Minh vốn nhắm mắt chịu đựng cơn đau, nghe thấy tiếng Thời Thiện đến liền khẽ mở mắt, nhìn cậu, giọng khàn khàn nói: "Lại đây." Nguy hiểm và du͙© vọиɠ ẩn hiện trong đó.
Thời Thiện không để ý lắm, không chút do dự đi về phía Tịch Minh, thuận theo lực kéo của hắn ngồi lên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy Tịch Minh, giúp hắn điều hòa tinh thần lực hỗn loạn.
Ngón tay Tịch Minh khẽ run, chậm rãi vuốt ve tuyến thể sau gáy Thời Thiện, cố gắng kìm nén sự căm hận và phẫn nộ trong mắt.
Ánh mắt hạ xuống, nhìn omega trong lòng, ngón tay Tịch Minh khựng lại.
"Tịch Minh..." Thời Thiện gọi tên hắn, vẻ mặt có chút lo lắng và nghi hoặc.
"Cúi đầu xuống." Giọng nói khàn khàn nhưng không cho phép từ chối vang lên bên tai Thời Thiện.
Thời Thiện do dự một chút, rồi ngoan ngoãn làm theo, cúi đầu để lộ sau gáy trước mặt Tịch Minh, nhắm mắt lại, hoàn toàn chấp nhận tin tức tố nồng nặc mà Tịch Minh rót vào.
Tịch Minh dường như đã tìm được nơi trút giận, dồn hết mọi cảm xúc mãnh liệt lên người Thời Thiện, ôm chặt lấy cậu, hôn, cắn, khiến người Thời Thiện tràn ngập mùi hương nồng nặc của hắn.
"Tịch Minh..." Tiếng gọi khe khẽ, mang theo van xin, thở dốc, như thể sắp khóc ra đến nơi.
Lần này tin tức tố được rót vào nhiều hơn bình thường, cơ thể vốn đã thích ứng với tin tức tố của Tịch Minh lại xuất hiện cảm giác đau nhức, Thời Thiện cảm thấy mình không thở nổi, trong miệng, trong đường hô hấp đều là mùi tin tức tố của Tịch Minh.
Một lúc sau, Tịch Minh thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt, nhìn omega trong lòng mặt đỏ bừng, như say rượu, đáy mắt hắn dậy sóng, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Thời Thiện, giọng khàn khàn, trầm thấp và có chút kỳ lạ: "Ngoan lắm."
Omega của hắn, thật ngoan.
Sau một đoạn đánh dấu tạm thời mãnh liệt, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Thời Thiện dựa vào lòng Tịch Minh, mím môi, nhẹ giọng nói: "Em nghe thấy bọn họ nói rồi..."
Bàn tay đang vuốt ve lưng Thời Thiện dừng lại.
"Hình như em chưa bao giờ hỏi anh về chuyện lúc trước." Thời Thiện ngẩng đầu nhìn Tịch Minh, đồng thời chuẩn bị sẵn tinh thần lực và linh thức, đề phòng Tịch Minh lại nổi cơn thịnh nộ.
Một lúc lâu sau, Tịch Minh mới lên tiếng, vẻ mặt u ám: "Chứng cứ... đều không còn nữa."
Thời Thiện nắm lấy tay Tịch Minh, giọng nói ôn hòa nhưng kiên định: "Không cần chứng cứ, em tin anh." Tin tưởng người đàn ông ngay cả khi cận kề cái chết cũng sẽ ra lệnh bảo vệ omega của mình.
"Anh có thể nói cho em biết sự thật về sự kiện 823 được không?"
823, là một con số khiến người dân đế quốc nghe thấy đã cảm thấy đau buồn và thống khổ từ tận đáy lòng.
Ngày 23 tháng 8 năm 5324 theo lịch sao, biên giới đế quốc do Tịch Minh trấn giữ thất thủ, quân đội đế quốc đại bại, tộc trùng xâm nhập, sáu hành tinh trở thành nơi sinh sản của tộc trùng, thường dân thương vong vô số —
Trên đây, chính là giải thích về "Sự kiện 823" trên mạng sao.
Liên quan đến mục tìm kiếm bên dưới từ khóa này là một loạt video cầu cứu do người dân biên giới gửi đi khi tộc trùng xâm lược, hàng vạn sinh mạng chết ngay trước mắt, ánh mắt của toàn bộ người dân đế quốc đều đổ dồn về biên giới, đau buồn, thảm khốc, sau đó là... căm phẫn đối với kẻ chịu trách nhiệm chính.