Họ còn nói với Tịch Minh, những thuộc hạ do Tịch Minh bồi dưỡng đã toàn bộ hy sinh, bọn họ sẽ thay Tịch Minh bồi thường thêm cho gia đình của thuộc hạ hắn.
Từ đầu đến cuối, các hành tinh biên giới chỉ nhận được mệnh lệnh của Tịch Minh. Một số ít chiến binh bình thường may mắn rời đi cũng nhận được mệnh lệnh ở yên tại chỗ do kênh của Tịch Minh ban hành.
Những thuộc hạ trực tiếp dưới trướng Tịch Minh trên chiến hạm đều hy sinh trong trận chiến này, chiến hạm chỉ huy rơi vào sâu trong lãnh địa Zerg, dấu vết thuốc còn sót lại trên người hắn cũng bị bức xạ vũ trụ che lấp… Không có bằng chứng nào chứng minh tai nạn này liên quan đến Lục hoàng tử, mọi người đều cho rằng đó là lỗi của Tịch Minh.
Lần đầu tiên nhìn thấy những lời mắng nhiếc tràn ngập trên Tinh Võng, Tịch Minh đã từng nghĩ đến việc công khai sự thật. Với những cống hiến trước đây của hắn, cho dù không có bằng chứng cũng sẽ có người nghi ngờ Lục hoàng tử, nghi ngờ Hoàng gia…
Nhưng cuối cùng, Tịch Minh vẫn không làm vậy.
Nếu công khai sự thật, bản thân Tịch Minh sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng Hoàng gia chắc chắn sẽ trả thù lên những người khác. Thuộc hạ trực tiếp của hắn đã hy sinh hết, Tịch Tùng Khai lại thay mặt Tịch gia nhận bồi thường riêng của Hoàng gia, gần như đứng về phía Hoàng gia. Những người có thể bị trả thù đương nhiên chỉ còn lại gia đình của thuộc hạ hắn.
Tịch Minh… một lần nữa lựa chọn bảo vệ.
“Anh…” Thời Thiện nghẹn ngào, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ngôi sao Đế quốc…
Tịch Minh chưa bao giờ phụ lòng danh hiệu vẻ vang này, là Đế quốc đã phụ hắn.
“Xin lỗi.” Thời Thiện nức nở nói, dù cậu chưa từng tham gia vào việc phỉ báng, mắng nhiếc Tịch Minh nhưng vẫn không nhịn được mà xin lỗi. “Xin lỗi…”
“Không liên quan đến em.” Tịch Minh lau nước mắt trên mặt omega trong lòng, nói: “Những chuyện này tạm thời em cũng đừng nói ra ngoài.” Nhưng cho dù có nói ra, e là Hoàng gia cũng sẽ lập tức phát hiện, không thể lan truyền ra ngoài được.
“Em biết, em sẽ không nói.” Thời Thiện tựa vào lòng Tịch Minh, giọng buồn bã.
Những người trên Tinh Võng đã mắng nhiếc Tịch Minh bao nhiêu năm qua, nói hắn phụ lòng sự dạy dỗ của Đế quốc, nói hắn làm ô nhục cha mẹ, nói hắn phải chịu trách nhiệm cho những cư dân thương vong và các chiến sĩ hy sinh trên sáu hành tinh đó. Thế nhưng trên thực tế, Tịch Minh chưa từng làm hại bất kỳ người dân Đế quốc nào.
Hắn vẫn luôn là người bảo vệ.
…
Khi Thời Thiện đang dựa vào lòng Tịch Minh, một cục bông trắng mềm chui từ khe cửa vào, ngẩng đầu nhìn lên, bò về phía Thời Thiện.
Cảm giác có thứ gì đó đang cào vào ống quần, Thời Thiện cúi đầu nhìn, đưa tay bế cục bông lên, đặt vào lòng mình, giọng lí nhí gọi: “Phi Phi.”
Ở bên cạnh Tịch Minh, Nhung Phi Phi luôn rất ngoan ngoãn, đến cả kêu cũng không dám kêu to. Nó cọ cọ vào ngón tay Thời Thiện, sau đó tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống.
Lần đầu tiên ngồi trong lòng Tịch Minh, cả người Thời Thiện đều cứng đờ, nhưng bây giờ lại càng ngày càng thích nghi với vòng tay của Tịch Minh. Cứ hễ vào lòng Tịch Minh là cậu sẽ tự động thả lỏng cơ thể, dựa vào người hắn, hai tay còn vòng qua eo đối phương.
Thời Thiện phóng thích linh thức dò xét vào cơ thể Tịch Minh, có chút sốt ruột muốn Tịch Minh nhanh chóng khỏe lại, vạch trần lời nói dối ngớ ngẩn đã lừa gạt tất cả mọi người này. Nhưng liên quan đến sự an toàn của cơ thể đối phương, cuối cùng Thời Thiện vẫn từ từ hấp thụ năng lượng phá hoại trong cơ thể Tịch Minh.
Cơn bạo động tinh thần lực của Tịch Minh một tuần trước khá nghiêm trọng, Thời Thiện đã trực tiếp dùng linh thức, ngoài việc trấn an tinh thần lực còn mạnh dạn hấp thụ một phần năng lượng phá hoại tản mát trong cơ thể Tịch Minh.
Thời Thiện mất vài ngày để phân tích năng lượng này và hóa giải, hấp thụ nó.