Đây hoàn toàn là một bài luyện tập đơn giản, muốn thử thì cứ làm, nhưng độ khó cũng không nhỏ.
Cố Bạch không thử nữa mà tập trung quan sát động tác của người đàn ông to lớn.
Sau khi thái xong ngô, người này tiếp tục thái các nguyên liệu khác, hành cắt khúc, gừng cắt lát.
Mọi công đoạn chuẩn bị hoàn tất, khi thời gian ngâm sườn đã đủ, sườn được lấy ra, cho vào nồi nước lạnh để chần. Nhờ ngâm trước đó, bọt máu nhanh chóng nổi lên.
Sau khi vớt sạch bọt, người đàn ông lấy một nồi đất, bỏ sườn, ngô, gừng thái lát vào, thêm nước, rồi đun nhỏ lửa.
“Ít nhất phải đợi một đến hai tiếng. Cậu cũng thử đi.” Người đàn ông quay sang nhìn Cố Bạch.
Cố Bạch vốn đã ngứa tay, lại tự tin rằng mình đã hiểu hết các bước vừa được dạy, liền háo hức bắt tay vào chuẩn bị. Cậu ngâm sườn, rửa rau, thái nguyên liệu. Nhưng khi nhìn thấy vết ngô dính trên thớt, Cố Bạch bỗng khựng lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhìn cách thái ngô trước đó, cậu đã đoán rằng đây sẽ là một thử thách lớn, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
“Thầy ơi, thái ngô có kỹ thuật nào không ạ?” Cố Bạch không nhịn được hỏi.
“Không có, chỉ có làm nhiều thì sẽ quen thôi.” Người đàn ông lắc đầu.
Cố Bạch hít sâu, nhìn bắp ngô trước mặt, từng bắp một cẩn thận chẻ ra. Ban đầu đúng là rất tệ, nhưng sau mỗi lần thái, động tác của cậu dần trở nên thuần thục hơn, thậm chí đến mức chỉ cần nhìn bắp ngô là đã biết phải chẻ thế nào. Tuy nhiên, điểm mấu chốt vẫn là dù biết cách chẻ, cậu vẫn chưa điều chỉnh được lực tay một cách chuẩn xác.
“Được rồi, nghỉ chút đi.” Thấy Cố Bạch cuối cùng cũng chẻ được một bắp ngô đạt tiêu chuẩn giống như mình đã làm trước đó, người đàn ông có chút ngạc nhiên, thấy cậu định với tay lấy bắp tiếp theo, liền ngăn lại.
“Thầy?” Cố Bạch vẫn chưa nhận ra.
“Cậu đã làm được rồi.” Người đàn ông nói.
Lúc này, Cố Bạch mới nhận ra mình đã thái xong ngô, gương mặt bất giác nở nụ cười, cảm giác vất vả đã được đền đáp.
“Lại đây, uống một chén canh, xem vị thế nào.” Người đàn ông đưa cho cậu một bát canh.
“Uống được sao?” Cố Bạch kinh ngạc.
“Được, nhưng chỉ để thử vị, không được uống nhiều.” Người đàn ông giải thích. Thấy Cố Bạch có vẻ thất vọng thì tiếp lời: “Đợi cậu học xong món canh sườn ngô này, về hiện thực cậu cũng có thể nấu, lúc đó muốn uống bao nhiêu thì uống.”
Cố Bạch càng thất vọng hơn, vì cậu không biết trong hiện thực mình có được uống nhiều hơn lượng thử vị này không.
Dù vậy, việc nhắc đến hiện thực lại khiến Cố Bạch thêm tin vào suy đoán của mình.
Tạm gác lại sự tò mò, cậu chuyển sự chú ý sang bát canh sườn ngô, trông cực kỳ bắt mắt với hương sắc đủ đầy.
Chưa nếm thử, Cố Bạch cũng không biết vị ra sao, nhưng cậu chắc chắn sẽ không tệ. Điều duy nhất khiến cậu tò mò là nó sẽ ngon đến mức nào.
Múc một muỗng canh, hương thơm ngào ngạt lập tức bốc lên, Cố Bạch thổi nguội rồi nếm thử, lập tức trợn tròn mắt.
Ngon quá mức tưởng tượng!
Vị ngọt thanh của ngô nếp và vị tươi của sườn hòa quyện hoàn hảo, tạo nên một hương vị ngọt ngào khó diễn tả, uống vào một ngụm, cả người đều thấy dễ chịu.
Cậu bất giác tăng tốc, múc thêm ngô lên cắn một miếng, vị ngọt bùi của ngô kết hợp với vị đậm đà của nước canh, không hề kém cạnh chút nào. Tiếp đó, cậu cắn thử miếng sườn có sụn, thịt mềm thơm, pha lẫn vị ngọt của ngô, quả thật là tuyệt phẩm.
Nhưng khi muốn uống thêm một ngụm canh, cậu chỉ múc được không khí.
“Hả? Chuyện gì thế này?”
Cố Bạch mơ hồ, múc thêm vài lần, rõ ràng muỗng vẫn có canh nhưng cậu lại không uống được.
“Lượng thử vị đã hết, hôm nay không thể uống thêm nữa, chỉ có thể đợi đến ngày mai.” Người đàn ông nhắc nhở.
Cố Bạch thở dài, tiếc nuối không thôi.
Không uống được canh thì tiếp tục học nấu ăn vậy. Cậu quyết tâm nắm vững món canh sườn ngô sắp đạt cấp S này, sau đó về hiện thực nấu lại.