“Thật hâm mộ những cẩu tử may mắn được xem livestream đầu tiên của bảo bối.”
Tần Mạc mắt nhìn thẳng, bước nhanh vào thang máy, lên tầng 13.
……
Trần Khải quét một vòng những người chơi có mặt xung quanh, phát hiện ngoài anh ta ra, không có ai có nửa điểm thực lực nào.
Tính toán một chút, nếu gặp phải chuyện gì, kéo bọn họ làm kẻ chết thay cũng không phải là không thể.
Trần Khải tàn nhẫn nghĩ, sau đó nói với mọi người: “Đi thôi, càng đông người càng dễ tìm được manh mối hơn.”
Nói xong, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Nguyễn Miểu Miểu, lộ ra vài phần hứng thú, như đang tính toán điều gì đó.
Vì Trần Khải đã tự lộ thân phận, nên mọi người đều muốn ôm đùi, vì vậy tất cả đều nghe theo theo lệnh anh ta.
Nguyễn Miểu Miểu nhận ra ánh mắt của Trần Khải, cảm thấy có chút không thoải mái, nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đi theo.
Khách sạn lúc này thật yên tĩnh, bọn họ không dám nhấn bậy vào các tầng khác ngoài tầng 13, còn Tần Mạc thì không biết đã đi vào phòng nào, khi họ lên thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Trần Khải nhìn họ, rồi nói: “Nghe này, căn cứ vào quy tắc của trò chơi, khu vực hoạt động chỉ giới hạn trong tầng này, có nghĩa là chúng ta có thể vào các phòng ở đây để kiểm tra. Có tổng cộng 20 phòng, trừ những phòng chúng ta đã ở như 1301, 1310, 1314, thì còn lại chúng ta sẽ kiểm tra từng phòng một.”
Một người trong nhóm lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta có phải tách ra hành động không?”
Trần Khải nói: “Tốt nhất là không cần tách ra, chúng ta đông người, nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể hỗ trợ nhau.”
“Như vậy thật sự rất tốt.”
Người nọ vỗ vỗ ngực, Trần Khải chỉ vào phòng 1311, nói: “Chúng ta cùng kiểm tra phòng này, phòng 1305 bị Tần Mạc ghét bỏ không ở, nên phòng đó chắc chắn không có manh mối gì đâu.”
Vậy là mọi người cùng nhau đi vào phòng 1311, Trần Khải ra hiệu cho một người chơi mở cửa.
Vì muốn ôm đùi Trần Khải, nên người chơi kia không dám từ chối, chỉ có thể cẩn thận mở cửa.
Cửa mở ra, kèm theo đó là một mùi ẩm mốc và hôi thối như bị bỏ hoang lâu ngày. Tuy nhiên, tình trạng tổng thể trong phòng này vẫn tốt hơn nhiều so với phòng mà họ đang ở.
“Tôi cảm thấy, Fen phân phòng như thế là cố ý muốn chúng ta ở lại để tra tấn chúng ta.”
Một người chơi oán hận nói.
“Đừng nói nhảm nữa, vào thôi.”
Trần Khải đi vào trước. Mặc dù phòng này nhìn có vẻ không nguy hiểm, nhưng càng là nơi yên tĩnh thì càng dễ dàng phát sinh những tình huống nguy hiểm, như là quỷ quái bất ngờ xuất hiện chẳng hạn.
Nguyễn Miểu Miểu cảm thấy lo lắng, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Nhớ lại những bộ phim kinh dị trước kia từng xem, mặc dù biết đó là giả, cô vẫn có thể bị dọa cho choáng váng, huống chi đây là một nơi thật sự có nguy hiểm.
1088 sợ cô bị nghẹn hư, liền nói: [Để tôi mở bình luận cho cô xem, như vậy cô sẽ không sợ nữa.]
“Cảm ơn 1088, mở ra đi.”
1088: [Không cần khách sáo, sau này cô cứ gọi tôi là 88 là được.]
Nguyễn Miểu Miểu: “…”
Nghe xong có cảm giác giống như đang gọi “Ba ba”, cô chắc chắn sẽ không gọi đâu.
Khu vực bình luận vừa mở ra, vốn dĩ đây là thời khắc khẩn trương, nhưng bình luận đều là những lời lẽ không đứng đắn:
“Lão bà mở bình luận à? Cảm tạ trời đất, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với lão bà rồi.”
“Thật tốt, bắt đầu tìm manh mối chưa? Lão bà đừng sợ, sợ thì trốn vào trong lòng ngực tôi nhé.”
“Mlem mlem, lại gần lão bà, tôi liếʍ liếʍ liếʍ liếʍ.”
“Lão bà vừa rồi không ngoan chút nào, cư nhiên lại để tên đàn ông thối kia ăn nước miếng của mình!”
Nguyễn Miểu Miểu nhìn những dòng tin trong bình luận, chút sợ hãi vừa rồi nháy mắt liền mất sạch, dư âm lại chỉ còn cảm giác thẹn thùng không thôi.
Mặc dù cô rất muốn đem bình luận này tắt đi, nhưng có nó ở đây, cô mới không cảm thấy quá sợ hãi.
Chịu đựng cảm giác xấu hổ, Nguyễn Miểu Miểu đi đến bàn làm việc, định lấy một cuốn vở mở ra xem.
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên:
“Á—— cứu mạng! Cứu cứu tôi với!!”
Hà Hoan Ảnh đột nhiên kêu lên một cách thảm thiết, một bàn tay to cháy đen gắt gao giữ chặt lấy cánh tay của Hà Hoan Ảnh, muốn đem cô ta kéo vào.
“Hoan Ảnh!”
Nguyễn Miểu Miểu vội vàng chạy tới. Dù Hà Hoan Ảnh trước đây đã làm những chuyện quá đáng với cô, nhưng bọn họ dù sao cũng từng là bạn, nên hiện tại cô không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng khi cô vừa xông lên, trong một khoảnh khắc, bàn tay quỷ quái vốn đang nắm chặt lấy cánh tay của Hà Hoan Ảnh bỗng buông ra.
Lợi dụng thời cơ, Hà Hoan Ảnh bắt lấy cánh tay của Nguyễn Miểu Miểu, hung hăng đem cô đẩy về phía quỷ quái phía bên trong tủ quần áo.
“Hoan Ảnh, cô….” Nguyễn Miểu Miểu kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn cô ta, giây tiếp theo, cô liền rơi vào lòng ngực của quỷ quái.
Theo sau đó, là âm thanh cửa tủ quần áo đóng lại vang lên.
“Mau ra ngoài, nơi này không an toàn!”
Không cần Trần Khải phải nhắc nhở, những người chơi nhìn thấy cảnh này đã sớm mặt tái nhợt lao ra khỏi phòng.
Hà Hoan Ảnh vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng, ngay khi bước ra khỏi phòng, cô ta quay lại nhìn cửa tủ đang bị khóa chặt, sự hoảng loạn biến thành một nụ cười đầy vui sướиɠ.
“Tốt nhất là chết ở đó đi!”
Hà Hoan Ảnh nghiến răng, giọng đầy độc ác.
Còn Nguyễn Miểu Miểu, bị đẩy mạnh vào tủ quần áo, sợ hãi đến mức không kìm được nước mắt, cơ hồ không thể nói nên lời.
Thân hình mảnh mai của cô run rẩy, nép vào góc tủ, như một đóa hoa phù dung bị mưa đêm làm gục ngã, run rẩy nhẹ nhàng, mỏng manh đầy bất lực, khiến người ta không khỏi xót xa.
Cũng làm cho người khác không ngừng nảy sinh thứ du͙© vọиɠ đen tối, đến mức chính họ cũng không nhận ra.