Chương 2
Nguyên chủ tên là Hà Niệm Viễn, đã từng là một tu sĩ. Khi Trì Nhất Huyền bắt đầu tiếp nhận ký ức, y còn có chút kinh ngạc, thầm nghĩ là trải nghiệm này cũng thần kỳ qua thể, tu tiên đó, thế mà lại không phải chỉ là giả thiết trong tiểu thuyết, thế mà lại thực sự tồn tại!
Tuy nhiên, rất nhanh, y không còn để ý đến những điều mới lạ này nữa, toàn bộ ý thức của y đều bị chiếm giữ bởi bi kịch mà nguyên chủ đã trải qua.
Hà Niệm Viễn sinh ra trong một gia đình thương gia ở nước Đông Lai, hắn là con trai một trong nhà, từ nhỏ đã không phải lo chuyện ăn uống, được nuông chiều hết mực. Nhưng những trưởng bối nhà họ Hà lại không phải là loại cha mẹ vô lương tâm chỉ biết cưng chiều con cái vô điều kiện, bọn họ yêu thương nhưng cũng không quên quản giáo con mình, vì vậy đến tận năm mười tám tuổi, Hà Niệm Viễn đã trõ mã thành một đứa trẻ chính trực, phong độ, thong dong.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hà Niệm Viễn rất có thể sẽ giống như những người bình thường – thành thân, sinh con, kế thừa gia nghiệp. Ai ngờ rằng vào ngày sinh nhật thứ mười tám của mình, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại triệu hồi ra Mệnh Khí mình - một quyển bí tịch tu luyện tỏa ánh sáng vàng chóe.
Đây là một thứ khó lương, nhưng tổ tiên của nhà họ Hà đều là phàm nhân, bọn họ cũng không biết rằng con cháu họ đang mang theo một món bảo bối đáng giá cỡ nào.
Sau khi tin tức Hà Niệm Viễn triệu hồi được bí tịch bị truyền ra, rất nhiều quan to hiển quý lập tức đến cửa kết giao với hắn, thậm chí cả tu sĩ của tiên môn cũng đến thuyết phục hắn lên núi bái sư.
Nhưng Hà Niệm Viễn lại không muốn rời xa người thân của mình, chưa kể sau khi nhập Đạo thành công, hắn phát hiện mình không cần bái sư mà vẫn có thể tu luyện được. Vì vậy, cho dù người ta có đưa ra bao nhiêu lời dụ hoặc, Hà Niệm Viễn vẫn không hề lay chuyển.
Chính bản thân Hà Niệm Viễn cũng không chú ý tới, nhưng khi Trì Nhất Huyền đứng ngoài cuộc mà xem những gì hắn trải qua, y có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng sau khi bị hắn từ chối, trong mắt tu sĩ kia đột nhiên lộ ra một mạt hung ác.
Ban đầu Trì Nhất Huyền cũng không hiểu lắm, y cảm thấy những tu sĩ này cũng quá keo kiệt đi, không phải chỉ là đến chiêu sinh rồi bị người ta từ chối thôi à? Có cần phải trông giống như sắp ăn thịt người ta thế không?
Y đã sống trong một thế giới hòa bình quá lâu, thế nên nhất thời không thể tưởng tượng được bản chất con người lại có thể xấu xa đến mức nào, lại càng không thể hiểu được rằng bọn chúng thực sự có thể ăn thịt người.
Trong ký ức của Hà Niệm Viễn, đêm khuya hôm đó, cả nhà hắn đều bị tàn sát sạch sẽ. Hắn đã cố gắng hết sức để phản kháng nhưng lại bị ấn trên mặt đất rồi cưỡng chết lấy đi Mệnh Khí.
Tiếng mưa đêm đó đã át đi tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế của Hà Niệm Viễn. Mệnh Khí của hắn bị cưỡng chế bóc ra, tựa như là sống sờ sờ mà bị người ta lóc đi một cơ quan trong cơ thể vậy, khiến hắn đau đớn đến độ co giật mà lăn lộn trên mặt đất.
Tổ tiên của Hà Niệm Viễn đều là phàm nhân, cho dù hắn có ngẫu nhiên triệu hồi ra Mệnh Khí, hắn cũng không hiểu được bao nhiêu các kiến thức về Tu Tiên giới, càng không thể biết là - Mệnh Khí cũng có thể bị cướp đi.
Sau khi bị tước đoạt Mệnh Khí, tu vi khiêm tốn vì vừa mới nhập đạo của hắn lập tức sụp đổ. Nhưng kẻ thù của hắn lại tha cho hắn một mạng, bởi vì bọn chúng cần một vật tế thần.
Không lâu sau, Hà Niệm Viễn bị Chấp Pháp Đường mang đi với tội danh tàn sát cả nhà. Sau nhiều đợt thẩm vấn, hắn bị định tội lưu đày. Vốn là hắn phải sẽ bị đày đến châu Tây Cực, nhưng được nửa đường thì hắn bị bán vào chợ nô nệ, sau đó lại gặp nhiều biến cố, cuối cùng thì hắn trở thành vật hiến tế cho Khổ Hải.
Trải qua sự việc bi thảm như vậy, lại không có cách nào để tìm kiếm sự giúp đỡ, Hà Niệm Viễn suy sụp tinh thần rồi hoàn toàn phát điên. Có lẽ trong mông lung hắn vẫn sẽ nhớ rõ về mối thù của mình, hắn điên điên khùng khùng mà cảm thấy mình là Hoàng Đế, gặp ai cũng tự xưng là ‘quả nhân’, mỗi ngày đều la hét ầm ĩ rằng hắn sẽ thiên đao vạn quả những kẻ tội đồ đã gϊếŧ cả nhà hắn...