Sau năm tháng trời, cuối cùng Lãm Nguyệt cũng mở mắt.
Khi mới bế quan đến tháng thứ hai, nàng đã hoàn toàn củng cố tu vi ở Hóa Thần sơ kỳ. Ba tháng tiếp theo, nàng tập trung luyện hóa lôi bổn nguyên hấp thụ từ lôi kiếp.
Nguyên chủ trước giờ chưa từng hấp thu bổn nguyên chi lực, đây là điều mà nàng học được từ nam chính khi đọc truyện.
Kim mộc thuỷ hoả thổ, phong vũ lôi điện quang… tất cả những nguyên tố tự nhiên này đều chứa đựng bổn nguyên chi lực do thiên đạo sinh ra.
Khi chuyển sang tu Quỷ đạo, Tiêu Cảnh Diệu đã vượt khỏi ngũ hành, phát hiện ra khả năng hấp thụ bổn nguyên chi lực, từ đó tu vi tăng vọt không ngừng.
Khi độ lôi kiếp, Lãm Nguyệt chợt nghĩ, nếu Tiêu Cảnh Diệu có thể hấp thụ bổn nguyên, nàng là lôi linh căn, lẽ nào lại không hấp thụ được bổn nguyên chi lực của lôi kiếp?
Nghĩ thế, nàng quả nhiên phát hiện một luồng bổn nguyên màu xám.
Nhưng Lãm Nguyệt không ngờ loại bổn nguyên này lại khó tiêu hóa đến vậy, tốn ba tháng trời mà nàng chỉ hấp thụ được một phần ba.
Dẫu vậy, lợi ích cũng thấy rõ ràng.
Nguyên Anh trong khí hải vốn chỉ là một đứa trẻ chừng bảy tuổi, giờ đã lớn thành một thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi, dáng vẻ thanh tú, đẹp đẽ vô cùng.
Đặc biệt, giữa mi tâm của Nguyên Anh còn xuất hiện một dấu ấn tia chớp màu tím, vừa thần bí vừa oai phong.
Nếu không phải vì đại hội Quần Hùng sắp tới, có khi nàng đã không nỡ ngừng tu luyện.
Không biết năm tháng qua nam chính thế nào rồi.
Lãm Nguyệt đưa thần thức ra ngoài, lập tức bao phủ cả Nguyệt Phong Đảo. Và rồi, nàng thấy Tiêu Cảnh Diệu đang bận rộn trong nhà bếp.
Nhìn bàn ăn bên cạnh, món nào món nấy sắc hương vị đủ đầy, nàng không khỏi cảm thấy thèm thuồng.
Đã năm tháng rồi, vậy mà không hề có chút cảm giác đói bụng, đúng là chưa quen.
Ngay lúc thần thức của Lãm Nguyệt quét qua, tay đang thái rau của Tiêu Cảnh Diệu thoáng dừng lại một chút.
Tỉnh rồi sao? Chậm hơn so với kiếp trước hẳn ba tháng.
Khóe môi Tiêu Cảnh Diệu nhếch lên, đôi mắt thoáng qua ánh đỏ.
Ngay sau đó, Lãm Nguyệt xuất hiện ngay cửa bếp.
Thơm quá, nam chính chắc sẽ không ngại nếu nàng xin một phần nhỉ?
“Diệu nhi.”
Dù nhìn mấy món ăn ngon miệng trước mắt khiến nàng không kiềm được cơn thèm, Lãm Nguyệt vẫn phải duy trì hình tượng cao ngạo của sư tôn, lạnh lùng gọi một tiếng.
“Sư tôn, người đã xuất quan rồi sao?”
Tiêu Cảnh Diệu lập tức bước tới, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.
Năm tháng trước, hắn bỗng nhiên trọng sinh, khi nhìn thấy nữ nhân độc ác hắn hận thấu xương, hắn đã phải cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình.
Năm tháng trôi qua, hắn đã điều chỉnh được tâm trạng, ánh mắt tối tăm chỉ còn chút thù hận mờ nhạt, tưởng như chẳng còn dấu vết nào.
Lãm Nguyệt nhìn nụ cười thuần khiết không chút tì vết của Tiêu Cảnh Diệu, tim bỗng chệch nhịp, suýt nữa đứng không vững.
Không ổn rồi, nam chính ngoan ngoãn như mèo con này, thật là đáng yêu đến khó cưỡng!
“Sư tôn, đồ nhi đã làm vài món, người nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Nhìn thiếu niên mỹ lệ, mặt mũi hiền lành trước mắt, trái tim Lãm Nguyệt loạn nhịp, dù sóng lòng đang dậy trào nhưng ngoài mặt nàng chỉ khẽ gật đầu.
“Vi sư thử tay nghề của ta xem sao.”
Lãm Nguyệt tiến tới bàn ăn, cầm đũa nếm thử một miếng.
Vừa đưa vào miệng, ánh mắt nàng bừng sáng.
A ~ đây là mỹ vị nhân gian gì đây!
Trong nguyên tác từng đề cập, nam chính có tài nấu nướng xuất thần, lúc đọc truyện nàng đã nghĩ, nếu có cơ hội thưởng thức tài nghệ này thì tuyệt biết mấy.
Không ngờ giấc mơ lại thành hiện thực, quả là ngon tuyệt!
Tiêu Cảnh Diệu đứng bên cạnh, nhìn Lãm Nguyệt ăn sạch cả bàn ăn với vẻ vừa thanh tao vừa nhanh nhẹn, không khỏi nhướng mày.
Còn Lãm Nguyệt, thấy mình ăn sạch một bàn thức ăn, liền cười ngượng ngùng.
Xấu hổ quá, ăn không kiềm chế được rồi.
“À, Diệu nhi, đại hội Quần Hùng sắp đến, ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?”
Chuyển đề tài là phải chuyển ngay, không cần biết gượng gạo hay không.
Tiêu Cảnh Diệu liền nghiêm túc lại, sự chú ý quả nhiên bị dời đi.
Hắn cung kính đáp: “Đệ tử không dám lơ là, hiện đã tu luyện đến Kim Đan trung kỳ.”
“Gì cơ? Trung kỳ rồi sao?”
Lãm Nguyệt ban đầu chỉ hỏi vu vơ, nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc.
Nếu nhớ không nhầm, nam chính đáng lẽ sau đại hội Quần Hùng mới tiến lên Kim Đan trung kỳ.
“Đưa tay ra đây.”
Lãm Nguyệt quyết định kiểm tra tu vi của hắn, nếu vì tham gia đại hội mà nóng vội tu luyện thì không tốt chút nào.
Nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đưa ra trước mặt, ánh mắt Tiêu Cảnh Diệu thoáng ngưng đọng.
Chính đôi tay không chút tì vết này đã nhẫn tâm đẩy hắn xuống Vô Vọng Thâm Uyên.
“Diệu nhi?”
Lãm Nguyệt ngạc nhiên, không hiểu có gì đáng nhìn ở bàn tay nàng.
“Mời sư tôn xem.”
Tiêu Cảnh Diệu dẹp suy nghĩ trong đầu, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Lãm Nguyệt đặt tay mình lên tay hắn, bất giác giật mình.
“Sao tay ngươi lạnh thế, mặc không đủ ấm à?”
Nghĩ vậy, nàng liền chạm vào cánh tay hắn, muốn xác nhận xem cơ thể hắn có lạnh như vậy không.
Toàn thân Tiêu Cảnh Diệu cứng đờ, trán nổi gân xanh, hắn phải gồng mình hết sức mới kiềm chế được ham muốn hất tay nàng ra.
“Sao mà căng cứng vậy, có phải thấy không thoải mái ở đâu không?”
Giọng nàng càng thêm dịu dàng, đã nói là phải quan tâm nam chính đáng thương một cách chu đáo, dĩ nhiên là phải từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từ ăn ở tới sinh hoạt.
Tay phải nàng lướt nhẹ qua túi trữ vật, lập tức có một mảnh đỏ thắm rơi ra.
Nàng dịu dàng khoác lên người hắn, nói với giọng nhẹ nhàng: “Đây là áo choàng làm từ da Hỏa Hồ Ly lục phẩm, vừa ấm áp vừa có tác dụng phòng ngự, ngươi giữ lấy mà dùng.”
Lãm Nguyệt hơi cúi đầu, cẩn thận thắt một chiếc nơ nhỏ nơi cổ áo cho hắn.
Mùi hương thoang thoảng từ người nàng như đưa hắn trở về những ký ức đau thương trong cấm thất tối tăm.
Đó là đoạn ký ức sỉ nhục, điên cuồng, ác mộng không cách nào diễn tả.
Nắm tay giấu dưới áo choàng của hắn siết lại rồi thả ra, rồi lại siết, tâm trí hắn hỗn loạn.
Thủ đoạn công tâm, lại là thủ đoạn công tâm! Nữ nhân độc ác này thủ đoạn càng ngày càng cao minh.
Hừ, sự quan tâm giả tạo này chắc chắn là để hắn lầm tưởng, một lòng tin tưởng mà theo nàng, sau đó lại lần nữa đẩy hắn vào địa ngục điên cuồng!
Chắc chắn là như thế!
Mắt Tiêu Cảnh Diệu đỏ rực, từ góc nhìn của hắn có thể thấy chiếc cổ trắng muốt của nàng thấp thoáng dưới mái tóc.
Trong lòng hắn dấy lên khát khao tàn bạo, muốn nhuộm đỏ làn da trắng muốt ấy bằng máu.
“Xong rồi!”
Lãm Nguyệt bất ngờ ngẩng lên, khiến Tiêu Cảnh Diệu vội nghiêng đầu để che giấu sự mất kiểm soát.
Lãm Nguyệt không hề nhận ra sát khí của hắn, chỉ thấy thiếu niên trước mắt dung mạo như tranh vẽ, dưới sắc đỏ rực rỡ của áo choàng thì càng giống như hoa đào, không gì sánh bằng.
“Cứ như vậy đi, tu luyện quan trọng, nhưng cũng phải biết chăm sóc bản thân, ngươi hiểu chứ?”
Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng trong, tựa hồ một hồ nước dịu dàng.
Đối diện với đôi mắt trong veo ấy, cơn hận trong lòng Tiêu Cảnh Diệu đột ngột khựng lại.
Nếu không phải đã trải qua một kiếp nhìn thấu gương mặt tàn ác của nàng, đã chịu đủ nỗi đau từ tình cảm trao lầm, hắn suýt nữa đã tin vào sự chân thành trong mắt nàng.
‘Lãm Nguyệt à Lãm Nguyệt, vì cái lô đỉnh này mà ngươi đã tốn biết bao công sức.’
Dù trong lòng tràn ngập châm chọc, Tiêu Cảnh Diệu vẫn giữ vẻ cảm kích và vui mừng trên mặt.
“Đa tạ sư tôn, đồ nhi hiểu rồi.”
Lãm Nguyệt rất hài lòng với phản ứng của hắn.
Cảm kích là đúng rồi, nam chính đáng yêu của ta, ngươi yên tâm, từ nay sẽ được sống trong vòng tay chăm sóc của một bà mẹ già, trưởng thành mạnh mẽ.
Lãm Nguyệt đang đắc ý, túi trữ vật bên hông đột nhiên có động tĩnh.
Nàng lướt tay, một lá truyền âm phù phát sáng xuất hiện trong tay.