“Sao lại không thể nói? Anh Dư, không phải chúng ta nên quan tâm một chút đến vấn đề cá nhân của Úc Khê sao? Anh căng thẳng làm gì?”
Mọi người nhìn Dư Triết Hàn với ánh mắt không mấy thiện cảm, lập tức không còn giữ được sự nhiệt tình như lúc ban đầu.
Biểu hiện của Dư Triết Hàn rõ ràng là đã sớm biết Thích Úc Khê đã leo lên bên cạnh Tổng giám đốc Phó, nhưng mấy người bạn cùng xuất đạo với nhau lại hoàn toàn không hay biết gì cả. Bây giờ, ngoại trừ Thích Úc Khê, Dư Triết Hàn đang có sự phát triển tốt nhất.
Điều này khiến cho mọi người không khỏi nghi ngờ: Có phải Dư Triết Hàn phát triển tốt như vậy là nhờ vào Thích Úc Khê hay không? Anh ta đang lợi dụng danh hiệu “người anh em tốt nhất” của Thích Úc Khê để thu hút tài nguyên từ Tổng giám đốc Phó! Hiện tại lại không muốn để Thích Úc Khê nói về Tổng giám đốc Phó, chắc hẳn là sợ bọn họ cũng chạy tới tranh giành một phần đi?
Hừ, thật là một kẻ trà xanh tâm cơ, vậy mà âm thầm tính toán! Trước đây, họ vậy mà chưa từng nhìn ra điều này.
Vốn dĩ chỉ là tình bạn giả tạo, nhưng khi đề cập đến lợi ích cá nhân, ánh mắt của mọi người hướng về Dư Triết Hàn trở nên khác lạ.
Dư Triết Hàn bị ánh mắt của mọi người dồn lại khiến cho anh ta nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không dự đoán được sẽ xảy ra tình huống này. Trong khoảnh khắc, anh ta hoàn toàn bế tắc, không biết phải đối đáp lại thế nào.
Thích Úc Khê nhanh chóng nắm lấy cơ hội, tận dụng cơ hội này để tiếp tục chia sẻ những bí mật nhỏ cùng “nhóm bạn thân”.
Gương mặt anh đỏ bừng, cực kỳ ngượng ngùng. Anh nhìn Dư Triết Hàn và nụ cười “thấu hiểu lòng người”, nhẹ nhàng nói:
“Triết Hàn, không sao đâu, nhóm của Kim Trạch đều không phải là những người hay bàn tán, nói cho họ cũng không có vấn đề gì. Họ thực sự rất tốt, có thể hỗ trợ tớ một chút.”
Nói đến đây, Thích Úc Khê hơi ủ rũ, thở dài: “Gần đây, tôi cảm thấy Tổng giám đốc Phó có vẻ lạnh nhạt với tôi. Hỏi anh ấy thì anh ấy chỉ nói bận rộn, tôi cảm giác giữa chúng ta chắc chắn có vấn đề khúc mắc nhưng lại không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu. May mà hôm nay vừa lúc mọi người đều ở đây, các cậu có thể giúp tôi xem thử được không?”
Thông tin này rõ ràng là nhiều hơn mức cần thiết.
Mọi người càng hứng thú, đặc biệt rất tích cực đáp lại: “Úc Khê, cậu nói đi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu!”
Vừa dứt lời.
Anh chàng mặc sơ mi trắng lại khẳng định thêm một câu: “Yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật.”
Gương mặt Dư Triết Hàn trở nên lạnh lùng, sắc mặt đã tái nhợt…
Kinh nghiệm đã chứng minh, bất kỳ ai nói những lời này đều là người lan truyền tin tức nhanh hơn cả mạng 5G! Hậu quả thì… khỏi phải nói!
Dư Triết Hàn hoảng hốt, sốt ruột đến mức muốn che miệng Thích Úc Khê lại.
Nhưng anh ta nào có nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Thích Úc Khê nhìn về phía mọi người, gương mặt đỏ bừng, “Thật ra, tôi và Tổng giám đốc Phó luôn có quan hệ yêu đương. Không phải các cậu cho là loại quan hệ không đứng đắn chứ… Là mối quan hệ nghiêm túc đấy.”
“Nghiêm túc sao?!” Mọi người đều trừng muốn rớt con mắt, không thể tin nổi.
“Đúng vậy, chúng tôi đã bên nhau hai năm. Thực ra, tôi bước vào giới giải trí cũng là vì anh ấy.”
Hai má của Thích Úc Khê ửng đỏ, đôi mắt sáng rực, hoàn toàn giống như một cậu thanh niên đang say đắm trong tình yêu.
Anh vốn dĩ không hề nói dối, mặc dù mối quan hệ này không thực sự rõ ràng và không cũng nhiều người biết về cuộc tình bí mật của họ, nhưng hai người thực sự có thể nói là đang bên nhau, có thể gọi là “Hữu danh vô thực.”
Đây là điều mà anh nhận ra sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, và cũng là khi biết được chân tướng sự thật được giấu kín.
Không trách gì đời trước, nguyên chủ đã giúp thụ chính chạy trốn, khiến cho công chính phải trải qua thất bại thảm hại. Sự thật chính là, trong thế giới này, công chính là một tên tra nam thực sự!
-
Mỗi cuốn tiểu thuyết đều có độ dài giới hạn, tất nhiên không thể tái hiện hết mọi điều trong thế giới giả tưởng một cách trọn vẹn.
Thích Úc Khê nhớ rằng trong cốt truyện, nhân vật nguyên bản mà anh nhập vai là một kiểu “tiểu tam độc ác” với hình tượng nhân vật nam phụ, không chỉ có đời sống cá nhân phóng đãng, trà xanh chuyên giả vờ đáng thương, mà còn là người cố chen vào chuyện tình cảm của công và thụ chính.
Do đó, với hình tượng ác độc như vậy, nguyên chủ đã bị công chính trả thù. Dù thủ đoạn có phần tàn nhẫn nhưng độc giả vẫn chấp nhận được, vì suy cho cùng, đó là ác giả ác báo, phải không?
Tuy nhiên, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Thích Úc Khê mới hiểu ra chân tướng thật sự của thế giới này hoàn toàn không đơn giản như vậy!
Nếu không nhắc đến những gì xảy ra ở kiếp trước, chỉ riêng kiếp này, sau khi trọng sinh công chính vì muốn trả thù nguyên chủ nên không chỉ tìm cách ký hợp đồng để khống chế sự nghiệp của anh, mà còn cố tình dụ dỗ anh rơi vào mối quan hệ tình cảm.