Thẩm Gia vừa nói vừa tiến lên, ngồi xuống mép giường sưởi, nắm lấy tay Nguyệt Quý, nhẹ nhàng an ủi: “Thả lỏng một chút, đừng quá căng thẳng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Nguyệt Quý nước mắt ngấn đầy trong mắt, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, khẽ nói: “Tẩu tử, ta sợ lắm… Người ta nói sinh con là cửa ải lớn của đời người, chỉ cần không cẩn thận là có thể… Ta thật sự rất sợ…”
Thẩm Gia nghe vậy không khỏi cảm thán. Ở thời cổ đại, y tế còn chưa hoàn thiện, nữ nhân sinh con như đánh cược bằng mạng sống, quả thật là chuyện vô cùng đáng sợ.
Nghĩ một lát, nàng dịu giọng an ủi: “Đừng sợ, nghĩ đến những điều tốt đẹp trong tương lai. Nếu sinh được con, cuộc sống của các ngươi sẽ càng thêm viên mãn. Phải rồi, ngươi hy vọng trong bụng là con trai hay con gái?” Nàng cố ý chuyển hướng sự chú ý của Nguyệt Quý. Tuy nhiên, nàng cũng chỉ là cô nương, còn trẻ tuổi hơn cả Nguyệt Quý, chưa từng sinh con, thật sự không nghĩ ra cách gì hay hơn.
Trong mắt Nguyệt Quý lóe lên một tia mơ mộng, sau đó nói: “Dĩ nhiên là con trai, ta và phu quân đều mong có một đứa con trai, đến tên cũng đã nghĩ xong rồi.”
“Vậy sao? Là tên gì vậy?”
“Đặt là Cao Hưng.” Nàng ấy nói, khóe môi khẽ cong lên, khuôn mặt lộ ra ý cười. Nhưng ngay lúc này, một cơn đau dữ dội bất chợt ập đến khiến nàng không chịu nổi mà bật ra tiếng kêu lớn.
Thẩm Gia nhẹ nhàng vỗ về vai nàng, vẫn giữ nụ cười để trấn an: “Cao Hưng, cái tên thật hay. Đợi sau này hài tử chào đời, cả đời luôn vui vẻ, thật là tốt biết bao.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện vu vơ, nhưng phần lớn thời gian là Thẩm Gia nói, Nguyệt Quý lắng nghe. Nàng cố ý không để Nguyệt Quý nói nhiều, tránh hao tổn sức lực trước khi sinh.
Không lâu sau, Cao Diệu vội vã trở lại cùng bà đỡ và một phụ nhân đến phụ giúp.
Thẩm Gia vì vừa mới tân hôn, không tiện ở lại nơi bị coi là không may mắn như phòng sinh, nên bị bà đỡ mời ra ngoài.
Cao Diệu cũng theo đó bị mời ra ngoài.
Trong nhà, tiếng rên đau đớn của Nguyệt Quý ngày càng dồn dập. Cao Diệu nghe thấy, lòng như lửa đốt, hai tay nắm chặt thành quyền, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
Hầu Viễn Sơn bước lên, nhẹ vỗ vai y, giọng trầm ổn: “Yên tâm đi, đệ tức và hài tử nhất định sẽ bình an.”
Cao Diệu gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đúng vậy, Nguyệt Quý nhất định không sao, hài tử cũng vậy.”
Ngay lúc đó, một phụ nhân từ trong nhà tất tả bước ra, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử: “Đồ tể Cao, tức phụ nhà ngươi hiện tại gặp phải chứng khó sinh. Sợ rằng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nếu đến lúc chỉ cứu được một người, ngươi cần phải quyết định là giữ mẫu thân hay hài tử.”
Cao Diệu thoáng chấn động, toàn thân cứng đờ, bước lùi lại vài bước. Trong màn đêm tĩnh mịch, sắc mặt hănz thay đổi hẳn. Đầu óc ù đặc, chỉ cảm thấy tương lai như chìm vào bóng tối, tất cả hy vọng đều vụt tắt.
Hắn đứng ngây ra hồi lâu, sau đó bất ngờ lao lên, nắm chặt tay phụ nhân kia: “Tần tẩu, ta cầu xin tẩu và Tần đại nương nhất định phải cứu lấy tức phụ và hài tử!”
Tần tẩu bị y nắm tay, thoáng có chút bất tiện, nhưng hiểu được nỗi lo của y lúc này nên không trách móc. Nàng nhẹ nhàng rút tay về, nghiêm túc nói: “Nếu có thể cứu, chúng ta nhất định sẽ làm hết sức để bảo toàn cả hai. Nhưng hiện giờ… e rằng tức phụ của ngươi đã không còn đủ sức lắm đâu, kết quả ra sao khó lòng đoán trước. Mẹ chồng ta bảo ta ra đây báo trước để ngươi có chuẩn bị. Nhìn bụng tức phụ của ngươi, rất có thể trong đó là một đứa con trai. Nếu tình thế nguy cấp, ngươi phải quyết định nên giữ ai.”
“Phải bảo toàn tức phụ của, nhất định phải là tức phụ của ta trước!” Cao Diệu gần như không cần suy nghĩ mà đáp lời ngay. Nếu mất đi hài tử, bọn họ vẫn còn cơ hội sinh thêm hài tử, nhưng nếu Nguyệt Quý, đóa hồng quý giá nhất của hắn không còn, hắn sẽ không còn gì để hy vọng trong cuộc đời này nữa.
Tần tẩu cũng là nữ nhân, nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi cảm thán. Ở mấy thôn xung quanh, những người như đồ tể Cao, nâng niu tức phụ trong lòng bàn tay, quả thật không có mấy ai.
Năm đó, hắn nhất quyết cưới một nha đầu làm tạp vụ trong thanh lâu, thậm chí vì nàng mà trở mặt với gia đình. Chuyện này khiến cả trong lẫn ngoài thôn xì xào không ít. Nhưng không ai ngờ, Cao Diệu lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Mệnh của nha đầu kia thật sự tốt đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Nghe được câu trả lời dứt khoát, Tần tẩu cũng không dừng lại thêm, vội vàng bước nhanh vào phòng sinh.
Cao Diệu lúc này trông rất tiều tụy, tựa lưng vào tường ở cửa phòng, ánh mắt đầy bất an. Tiếng kêu đau đớn của Nguyệt Quý bên trong ngày càng yếu đi, giọng nàng thậm chí còn khàn hẳn. Sự căng thẳng trong lòng y cũng theo đó mà tăng lên, như một sợi dây căng sắp đứt.
Hầu Viễn Sơn và Thẩm Gia đứng nhìn, nhất thời không biết phải an ủi thế nào. Lúc này, bất kể nói gì cũng chỉ sợ hắn không nghe lọt tai. Chỉ còn cách hy vọng rằng Nguyệt Quý và hài tử đều có thể bình an vượt qua.
Trong phòng tất bật suốt cả một đêm, đến khi tiếng khóc của hài tử vang lên, Nguyệt Quý liền ngất lịm đi ngay sau đó.
Nghe Tần tẩu báo rằng mẫu tử đều bình an, trái tim căng như dây đàn của Cao Diệu cuối cùng cũng buông lỏng. Toàn thân hắn mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống đất. Sau đó, hắn lại vội vã bật dậy, chạy vào phòng xem tức phụ cùng hài tử.
Thẩm Gia vốn cũng muốn vào nhìn một chút, nhưng bị Tần tẩu ngăn lại: “Tức phụ nhà đồ tể Cao ngất xỉu rồi, hiện tại chắc chưa thể tỉnh lại ngay. Hai người vừa mới thành thân, chớ vào trong phòng sinh, chờ đến khi hài tử tròn tháng ghé qua thăm cũng chưa muộn.”
Tần tẩu là tẩu tử bên ngoại của Nguyệt Nương, trước đó từng đến nhà Viên Lâm thị, nên tự nhiên nhận ra Thẩm Gia và Hầu Viễn Sơn.
Nghe vậy, Thẩm Gia và Hầu Viễn Sơn cũng không tiện bước vào. Nghĩ rằng lúc này Cao Diệu chắc chắn không để ý đến họ, hai người liền từ biệt Tần đại nương và Tần tẩu, sau đó cùng nhau trở về nhà mình.
Đến khi nằm trên giường, Hầu Viễn Sơn ôm Thẩm Gia trong lòng nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh, lòng còn vương đầy cảm giác sợ hãi. Suốt cả quãng thời gian đó, hắn cũng không nói lời nào.
Thẩm Gia nhận thấy sự khác lạ, không khỏi thắc mắc: “Viễn Sơn, chàng làm sao vậy?”
Hầu Viễn Sơn siết chặt vòng tay, đột nhiên nói: “Tiểu Gia, hay là… chúng ta sau này đừng có hài tử nữa.”
Hắn vừa tận mắt chứng kiến sự nguy hiểm trong lúc Nguyệt Quý sinh nở, cũng như cuộc đấu tranh nội tâm khổ sở của Cao Diệu. Điều đó khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Không có hài tử, Tiểu Gia của hắn sẽ mãi an toàn, khỏe mạnh. Nhưng nếu sinh hài tử… ai có thể dự đoán được tương lai? Huống hồ, nương hắn cũng mất trong lúc sinh ra hắn.
Hiểu được suy nghĩ của Hầu Viễn Sơn lúc này, Thẩm Gia khẽ đưa tay ôm lấy hắn, tựa mặt vào cánh tay hắn mà không nói gì.
Thực ra những gì xảy ra với Nguyệt Quý hôm này cũng đã làm nàng kinh hoàng. Ngay vừa rồi, ý nghĩ từ bỏ việc sinh con cũng từng thoáng qua trong đầu nàng. Nay Hầu Viễn Sơn chủ động nhắc đến, nàng không khỏi cảm động.
Hầu Viễn Sơn vì nàng mà suy nghĩ đến vậy, ngược lại khiến nàng không còn sợ hãi như trước nữa. Dù rằng sinh hài tử là chuyện nguy hiểm, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Bởi lẽ, khi có hài tử, gia đình mới thực sự trọn vẹn.