Diệp Lạc Sương Thiên

Chương 7: Thuốc đắng

Diệp Thanh Y bước đến bên cạnh, trên tay cầm một chén thuốc bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thảo dược nồng nàn. Bên cạnh, nàng đặt một đĩa nhỏ chứa vài miếng mứt ngọt, trông có vẻ rất hấp dẫn.

"Sư tỷ, thuốc đã được hâm nóng lại rồi." Diệp Thanh Y dịu dàng nói, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Nàng ngồi xuống cạnh giường, chậm rãi đưa chén thuốc tới gần Tô Vân Sương. "Người uống đi, ta có mang theo mứt ngọt này để giải bớt vị đắng."

Tô Vân Sương nhíu mày khẽ, ánh mắt có chút bất mãn khi nhìn chén thuốc màu nâu sậm trước mặt. "Đắng lắm sao?" nàng khẽ hỏi, giọng yếu ớt.

Diệp Thanh Y cười khẽ, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm. "Không đắng đâu, chỉ hơi nhẫn một chút. Nhưng nếu sư tỷ không chịu uống, ta sẽ gọi trưởng lão đến."

Giọng nói của nàng mang chút trêu đùa, như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nói rồi, Diệp Thanh Y nhẹ nhàng nâng chén thuốc lên, tiến sát miệng Tô Vân Sương. "Nào, ngoan một chút. Uống hết đi, rồi ta sẽ cho sư tỷ ăn mứt."

Tô Vân Sương bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt lướt qua Diệp Thanh Y đầy ý cười. "Ngươi coi ta là hài tử sao?"

Diệp Thanh Y cười, không đáp, chỉ nhẹ nhàng đỡ nàng uống từng ngụm nhỏ. Thuốc đắng tràn xuống cổ họng, nhưng cảm giác không quá khó chịu như nàng tưởng. Mỗi lần uống xong một ngụm, Diệp Thanh Y lại cẩn thận đưa một miếng mứt lên, làm giảm đi vị đắng còn sót lại.

Tô Vân Sương nhìn Diệp Thanh Y, cảm thấy dáng vẻ tỉ mỉ chăm sóc này thật có chút thú vị. "Ta xem ra, ngươi còn khéo tay hơn mấy vị dược đồng trong cốc."

Diệp Thanh Y khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục giúp Tô Vân Sương uống hết chén thuốc. Khi chén cuối cùng cạn, nàng đặt nó sang một bên, giọng nói vẫn dịu dàng như nước: "Sư tỷ giỏi lắm, lần sau uống thuốc sẽ không còn khó khăn nữa."

Tô Vân Sương khẽ ho nhẹ, sắc mặt thoáng ửng hồng, ánh mắt có chút lúng túng. Nàng hạ giọng, khẽ nói: "Ta không phải hài tử. Thuốc này, dù không có mứt ngọt, ta vẫn có thể uống hết."

Diệp Thanh Y nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười như ánh trăng mờ, dịu dàng mà tinh nghịch. "Thật sao?" nàng hỏi, giọng điệu mang theo chút trêu chọc. "Vậy lần sau ta sẽ không chuẩn bị mứt nữa, sư tỷ có thể tự mình chứng minh."

Tô Vân Sương nhướn mày, cố giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng lại có chút bối rối. "Ngươi tưởng ta sợ sao? Một chén thuốc nhỏ bé, có gì mà không uống được."

Diệp Thanh Y không đáp, chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy ý cười như đang thưởng thức sự mạnh miệng của Tô Vân Sương. "Được rồi, lần sau ta sẽ nhớ."

Không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể cả hai đều quên đi sự mệt mỏi và nguy hiểm trước đó. Tô Vân Sương cảm nhận được một tia ấm áp hiếm hoi len lỏi trong lòng.

Không lâu sau, một tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài phòng. Trước khi Tô Vân Sương kịp nói gì, giọng nói quen thuộc đã truyền vào.

"Sư muội, ta nghe nói muội đã tỉnh lại." Vương Hàn Dạ đẩy cửa bước vào, dáng vẻ cao lớn, gương mặt tuấn tú mang theo nét lo lắng.

Tô Vân Sương vừa mới được Diệp Thanh Y chỉnh lại gối dựa, lúc này vẫn đang ngồi tựa vào thành giường. Thấy Vương Hàn Dạ, nàng khẽ gật đầu. "Đại sư huynh."

Vương Hàn Dạ tiến đến gần, ánh mắt quét qua nàng, thấy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, liền cau mày. "Muội bị thương nặng như vậy, thật khiến ta lo lắng."

Ánh mắt hắn chợt chuyển sang Diệp Thanh Y đang đứng bên cạnh, khẽ gật đầu: "Diệp sư muội, đa tạ muội đã ở bên chăm sóc Tô sư muội."

Diệp Thanh Y cúi nhẹ đầu, giọng nói mềm mỏng: "Đây là điều ta nên làm. Sư tỷ đã liều mình cứu ta, ta chỉ làm hết khả năng của mình."

Vương Hàn Dạ gật đầu hài lòng, sau đó quay lại nhìn Tô Vân Sương, giọng nói có phần dịu dàng hơn: "Muội cứ yên tâm dưỡng thương, mọi chuyện trong tông môn đã được xử lý. Những kẻ ức hϊếp muội và Diệp sư muội đều bị Tông Thanh Vân trừng phạt thích đáng."

Tô Vân Sương chỉ cười nhạt, đôi mắt hiện lên chút lạnh nhạt. "Chuyện qua rồi, không cần nhắc lại."

Vương Hàn Dạ ngồi xuống cạnh giường, tiếp tục hỏi thăm tình trạng của nàng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Tô Vân Sương, dường như mang theo sự quan tâm đặc biệt.

Trong khi đó, Diệp Thanh Y vẫn đứng lặng lẽ một bên, ánh mắt thoáng hiện lên tia sắc lạnh rồi nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Tối đến, không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Diệp Thanh Y bước vào phòng với một chén thuốc trong tay, lần này nàng không mang theo mứt ngọt như lần trước. Mùi thuốc trong chén vẫn đậm đặc, nhưng không còn những mùi ngọt ngào làm dịu đi như lần trước.

"Sư tỷ, đã đến giờ uống thuốc rồi." Diệp Thanh Y nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt lướt qua Tô Vân Sương đang nằm trên giường. Hôm nay nàng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, rồi đưa chén thuốc lên, nhưng lần này không có thêm mứt ngọt như mọi khi.

Tô Vân Sương nhìn chén thuốc mà ánh mắt có chút phức tạp. Thầm nghĩ: "Ta chỉ nói đại vài câu, thật sự không có mứt? huhu" Nàng khẽ cười, giọng nói vẫn còn hơi mệt mỏi “Ta đã biết”.

Diệp Thanh Y không đáp, chỉ nhìn nàng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Không có mứt. Sư tỷ có thể uống mà không cần trợ giúp chứ?" Giọng nói dịu dàng, mang chút quan tâm nhưng cũng có một chút trêu đùa, như thể đang thử thách sự kiên cường của Tô Vân Sương.

Tô Vân Sương liếc nhìn chén thuốc, rồi thở dài một hơi. "Ta sẽ uống hết." Nàng cố gắng ngồi thẳng người dậy một chút, tuy cơ thể còn mệt mỏi nhưng vẫn không muốn tỏ ra yếu đuối.

Diệp Thanh Y nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ, rồi kiên nhẫn giúp đỡ nàng uống thuốc, từng ngụm nhỏ, mỗi lần đều lặng lẽ nhìn nàng, như thể đang theo dõi một cách tỉ mỉ.

Tô Vân Sương uống xong chén thuốc, nhẹ nhàng đặt chén xuống. "Vậy là xong rồi chứ?".

Diệp Thanh Y cười nhẹ, ánh mắt không rời khỏi Tô Vân Sương. "Ừ, giờ thì sư tỷ nghỉ ngơi đi."

Nàng đứng dậy, không quên nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Tô Vân Sương, rồi quay người đi ra ngoài. Nhưng trước khi đóng cửa, nàng dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngủ ngon, sư tỷ."

Vừa nghe thấy cánh cửa khép lại, Tô Vân Sương không thể kiềm chế được cảm giác đắng nghét trong miệng. Cô nhăn mặt lại, giọng nói khẽ thoát ra từ khóe môi: "Trời ơi, sao mà đắng quá vậy?" Cảm giác này cứ kéo dài, làm cho nàng cảm thấy không thể chịu nổi.

Cái vị đắng ấy thật sự rất mạnh mẽ, đến mức dù nàng đã cố gắng cũng không thể xua đi cảm giác khó chịu trong miệng. Nàng cúi đầu, tay khẽ day trán, tự nhủ trong lòng: "Còn lâu ta mới để cho Diệp Thanh Y thấy ta bị khuất phục vì thuốc đắng này."

Đang lúc nàng muốn quên đi sự khó chịu, giọng nói của Diệp Thanh Y lại vang lên trong đầu, như thể nàng vẫn đang ở đây, quan sát mình. Tô Vân Sương bỗng cảm thấy kỳ lạ, có chút bối rối.

Bên ngoài cửa, Diệp Thanh Y đứng lặng yên, khẽ mỉm cười khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tô Vân Sương. Nàng không vội vã rời đi mà vẫn đứng đó một lúc lâu, cảm giác như có một chút vui vẻ lan tỏa trong lòng khi nghe thấy nàng ấy than thở về vị đắng của thuốc.

"Sư tỷ, đúng là một tiểu hài tử." Diệp Thanh Y thì thầm, đôi môi khẽ cong lên trong một nụ cười nhẹ nhàng.

Với tu vi cao của mình, nàng hoàn toàn có thể nghe được những lời thì thầm của Tô Vân Sương từ bên trong,dù biết rằng Tô Vân Sương không thích vị thuốc đắng. Diệp Thanh Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi quay người bước đi, để lại không gian yên tĩnh cho Tô Vân Sương nghỉ ngơi.

Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có một chút ấm áp lạ lùng.

Bên trong phòng, Tô Vân Sương nằm xuống giường, cố gắng chịu đựng cảm giác đắng nghét trong miệng. Thời gian trôi qua, vị thuốc đắng dần dần giảm bớt, nhưng trong đầu nàng vẫn cứ lẩm bẩm mãi. "Lần sau uống thuốc, ta phải ăn thêm ít mứt ngọt..."

Giọng nàng yếu ớt, như thể đang nói với chính mình, nhưng cũng như là đang phàn nàn về tình cảnh này. Cô nhắm mắt lại, cơ thể mệt mỏi vì thuốc và vì những sự kiện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Dần dần, tiếng lẩm bẩm cũng nhỏ dần, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Cả căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh. Tuy thuốc đắng đã làm Tô Vân Sương khó chịu, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Diệp Thanh Y đã khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp.