"Đây là đinh đào mộc hảo hạng, trong tình huống này, nó hữu dụng hơn đinh thép nhiều đấy."
Dứt lời, Lý Oánh Chúc giơ cao búa, đóng mạnh một nhát xuống. Đinh đào mộc lập tức xuyên qua thiên linh cái của bộ hài cốt rồi cắm chặt vào trong.
"Xong rồi. Thẩm tổng, giờ anh có thể đặt lại cháu gái vào quan tài được rồi đấy."
Lý Oánh Chúc đậy nắp quan tài lại, nhẹ nhàng nhảy khỏi hố mộ. Cô quay lại đưa tay về phía Tɧẩʍ ɖυng Chiêu: "Lên đây nào."
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu hoàn toàn có thể tự trèo lên, nhưng vì lịch sự nên anh vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Ngay khi tay chạm vào tay, Tɧẩʍ ɖυng Chiêu cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cái lạnh thường trực trong người anh như tan biến khiến anh bất giác thoải mái hơn.
"Trong bảy ngày tới, đừng lấp đất vội. Đợi đến khi âm khí của đứa trẻ này tan hết thì hãy chôn lại. Còn bây giờ, chúng ta về nhà họ Thẩm kiểm tra tình trạng của ông cụ đi."
---
Tại phòng ngủ của ông cụ Thẩm trong căn biệt thự xa hoa, Lý Oánh Chúc đứng cạnh giường, gãi đầu đầy thắc mắc khi nhìn sắc mặt tái nhợt như giấy của ông cụ.
"Lạ nhỉ. Lẽ ra tình hình phải cải thiện rồi chứ, sao lại có vẻ tệ hơn thế này?"
Thẩm Trung Lương không còn kiên nhẫn: "Tôi đã nói cô chỉ là một kẻ lừa đảo. Một cô gái trẻ như cô không chịu học hành tử tế lại chạy đến nhà họ Thẩm để lừa đảo. Đã thế còn bày trò khoét thiên linh cái hài cốt con gái tôi. Dung Chiêu, gọi cảnh sát bắt cô ta ngay!"
Lý Oánh Chúc quay đầu lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên: "Thẩm đại thiếu gia, đôi mắt anh thâm quầng, giữa lông mày mang đầy âm khí. Có vẻ như người tiếp theo gặp chuyện sẽ là anh đấy."
"Quản gia Trương, kéo kẻ lừa đảo này đến đồn cảnh sát ngay!" Thẩm Trung Lương giận đến mức gân cổ lên quát.
Nhưng quản gia Trương, người vừa nắm lấy tay Lý Oánh Chúc thì ngay lập tức sững sờ. Dù ông dùng hết sức cũng không thể lay chuyển được cô một chút nào.
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu đứng nhìn, ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Khuôn mặt ngây thơ của Lý Oánh Chúc biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc đầy uy nghiêm: "Thẩm đại thiếu gia, có phải anh đang che giấu chuyện gì không?"
Thẩm Trung Lương hoảng hốt thấy rõ, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh: "Tôi có gì mà phải giấu chứ? Cô định nói ông cụ là do tôi hại sao?"
Ánh mắt thăm dò của Lý Oánh Chúc dừng lại trên gương mặt anh ta. Thẩm Trung Lương dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn liên tục né tránh.
Lý Oánh Chúc dời ánh mắt đi, bình thản nói: "Đi thôi, chúng ta quay lại nghĩa trang."
---
Tại nghĩa trang, Lý Oánh Chúc nhảy xuống hố mộ, mở nắp quan tài. Thiên linh cái của bộ hài cốt bị đóng đinh đào mộc trước đó đã bắt đầu rỉ máu.
Dòng máu đen đặc, nhớp nháp chảy xuống đáy quan tài, loang lổ trên chiếc váy công chúa trắng tinh tạo nên một cảnh tượng ghê rợn.
Chiếc đinh đào mộc gãy đôi nằm lăn lóc trong quan tài để lại một lỗ máu trống hoác trên thiên linh cái của bộ hài cốt.
"A!" Vương Cầm Tri hét lên, dùng tay che miệng, nước mắt tuôn trào.
Lý Oánh Chúc nghiêm giọng: "Thẩm đại thiếu gia, anh chắc chắn là mình không giấu điều gì chứ?"
Thẩm Trung Lương ấp úng, không nói nên lời.
Lý Oánh Chúc thở dài, nhẹ nhàng leo khỏi hố mộ.
"Được rồi. Tối nay mọi người đừng ngủ quá sâu. Đến 12 giờ có thể sẽ có thứ gì đó đến tìm các người đấy."
---
Tại biệt thự, Lý Oánh Chúc ngồi phịch xuống sofa thoải mái vươn vai.
"Sao cô còn ngồi đấy? Mau cút đi! Dung Chiêu à, nhớ lấy lại tấm séc đã đưa cho cô ta. Nhà họ Thẩm không thiếu tiền nhưng cũng không để tiền rơi vào tay kẻ lừa đảo được!" Thẩm Trung Lương gào lên.
"Anh yêu, chẳng phải anh nói sẽ tin cô ấy một lần sao? Hơn nữa, máu đen trên hài cốt của con gái chúng ta..." Vương Cầm Tri dè dặt lên tiếng.
"Tất cả đều là trò bịp! Ông cụ không hề khá hơn còn máu đen ấy chắc chắn là chiêu trò hóa học của cô ta. Đám lừa đảo như cô ta thực ra rất rành khoa học."