Chu Du thân mến, thế giới cuối cùng này cũng trở nên bất ổn như bạn mong muốn rồi.
Ồ, bạn hỏi Chu Du là ai? Chu Du có thể là bất cứ ai.
Phó Thời Vũ lặng lẽ đóng thanh tiến độ trước mặt mình, không muốn nhìn thấy ánh sáng màu hồng lấp lánh gây khó chịu đó một giây một phút nào nữa.
Bây giờ chỉ cần anh và cha của Chu Vân Sâm nhìn nhau thêm một lần nữa, độ hảo cảm sẽ tăng thêm 5%. Khi đạt đến 100% thì anh xong đời.
"Ừm."
Làm người nắm quyền trong nhà, Chu Đình Xuyên ho nhẹ hai tiếng, phá vỡ sự im lặng đáng sợ này.
Ông liếc nhìn chàng trai trẻ ít nói ít cười ở góc chéo đối diện mình vài lần, trong lòng có một cảm giác quen thuộc.
"Đây là bạn của cậu?"
"Ừ." Chu Vân Sâm trả lời một cách có lệ.
"Tên là gì?"
Chu Vân Sâm nhìn cha mình và nói. "Không phải việc của ông."
Yes!
Phó Thời Vũ lén nắm chặt tay lại.
Làm tốt lắm Chu Vân Sâm!
Chỉ cần nói thêm vài lời chọc giận Chu Đình Xuyên là chúng ta có thể về nhà!
"Hừ."
Chu Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng, đã quen với thái độ của đứa con trai lớn này.
"Ta sẽ điều tra rõ ràng, không cần cậu nói gì. Người của Chu gia kết hôn với người không rõ lai lịch, không biết có phải động cơ gì...""
"Nếu ông có mục đích khác sẽ tự nhiên nghĩ người khác cũng có mục đích khác." Chu Vân Sâm cười lạnh, "Nhưng Thời Vũ thì khác, cho dù tôi có cùng Chu gia cắt đứt quan hệ thì em ấy vẫn ở bên tôi, cùng tôi vượt qua khó khăn!"
"Thời Vũ?"
Chu Đình Xuyên nghe được tên này trong lời nói của Chu Vân Sâm.
Ông không để ý đến con trai lớn đang đứng trước mặt mà nhìn thẳng vào người đàn ông ít nói đến bất thường kia, "Cậu có họ là gì? Đến từ đâu?"
Chu Vân Sâm bước sang bên cạnh che Phó Thời Vũ phía sau, "Những thứ đó có hay không quan trọng cũng không cần nói đến, tôi hôm nay tới đây đã chuẩn bị sẵn sàng! Tôi sẽ cưới em ấy, lười tiếp tục giả vờ, từ giờ trở đi tôi không còn họ Chu, họ của tôi sẽ là ——"
"Khoan đã!"
Một giọng nói âm trầm nguy hiểm vang lên từ phía cầu thang, cắt ngang lời nói của Chu Vân Sâm.
Sau đó, một bóng người cao lớn câu nệ bước xuống tham gia cuộc giằng co này.
Người mới tới có bộ dạng anh tuấn đoan chính, tóc vuốt ngược ra sau một cách tỉ mỉ. Ngay cả lúc ở nhà cũng ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao ráo, sẵn sàng ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Khác với vẻ quyến rũ và luộm thuộm của Chu Vân Sâm, cậu ta toát lên vẻ chính nghĩa đáng kinh ngạc, trên đỉnh đầu như tỏa ra ánh sáng công lý. Ánh mắt sắc bén của cậu quét về phía phòng khách, quét đến đâu cũng khiến nhịp tim người khác đập kịch liệt căng thẳng, giống như có thể nhìn ra được ai là người nói dối.
Khi nhìn thấy cậu, Phó Thời Vũ vô thức nuốt nước bọt, không dám lơi là hạ thấp cảnh giác của bản thân.
Phó Thời Vũ nhận ra người này, cậu ta chính là em trai của Chu Vân Sâm, Chu Bạc Vân - người đã đặc biệt đến thăm nhà họ vào tối hôm qua.
Trong hệ thống không có thông tin gì về Chu Bạc Vân, từ lời nói của Chu Vân Sâm thì có thể đoán cậu ta là người em trai rất quan tâm đến hắn. Nếu không, khi nghe tin Chu Vân Sâm chuẩn bị bỏ trốn cùng một người đàn ông xa lạ, cậu đã không bay từ bên kia đại dương về đây để ngăn cản anh trai mình.
"Cha, anh trai."
Chu Bạc Vân vừa bước vào phòng khách đã lễ phép cúi chào mọi người đầu tiên, sau đó mới từ từ ngồi xuống đối diện với Phó Thời Vũ.
Ánh mắt như diều hâu nhìn chằm chằm Phó Thời Vũ, sẵn sàng chọc chủng anh bất kỳ lúc nào.
"Con định ra ngoài à?"
Chu Đình Xuyên thấy Chu Bạc Vân ăn mặc chỉnh tề, tầm mắt dừng lại trên người cậu.
Chu Bạc Vân trầm ngâm nói: "Vâng, công ty có việc cần xử lý."
Chu Đình Xuyên nghe xong vẫy vẫy tay, có chút không kiên nhẫn, "Vậy con đi làm việc đi, chuyện nhỏ này không cần can thiệp."
"Không, cha, trước khi xe tới, con có chuyện muốn nói."