Vì phép lịch sự, Ôn Mạn tiễn Hoắc Thiệu Đình ra đến cửa nhà hàng.
Anh không lưu luyến, chỉ gật đầu chào cô trước khi ngồi vào xe và rời đi.
Thái độ của anh tao nhã và cao quý, hoàn toàn không giống kiểu người tìm đến chỉ vì những trò chơi tình ái.
Trở lại nhà hàng, vừa đúng lúc Ôn Mạn phải lên sân khấu biểu diễn.
Giang Duệ không làm phiền cô thêm, kiên nhẫn chờ cô tan ca rồi tìm một chỗ nói chuyện.
Giang Thanh, cô em gái ngoan ngoãn, lễ phép của Giang Duệ, khiến Ôn Mạn đồng ý dạy cô học piano.
Học phí mà Giang Duệ đưa khá cao, anh còn trả trước hai tháng. Với số tiền đó, tình hình tài chính của Ôn Mạn nhẹ nhõm hơn phần nào.
Cô biết rõ rằng đây là cách Giang Duệ gián tiếp giúp đỡ mình. Nếu là trước kia, có lẽ Ôn Mạn sẽ từ chối, nhưng hiện tại, cô không còn quan tâm đến lòng tự trọng của bản thân nữa.
Sau khi tan ca, về đến nhà, cô phát hiện Dì Nguyễn không có ở nhà.
Cô gọi điện, dì nói rằng sẽ về ngay.
Khoảng nửa tiếng sau, dì Nguyễn trở về. Khi Ôn Mạn định múc chút đồ ăn khuya cho dì, cô chợt nhận ra cánh tay dì sưng lên một bên.
"Tay dì sao thế này?" Cô vội vàng đỡ dì ngồi xuống ghế.
Dì Nguyễn hờ hững trả lời: "Người già rồi, làm chút việc thôi mà tay đã sưng thế này."
Trái tim Ôn Mạn thắt lại.
Cô nắm lấy tay dì, lật lên xem kỹ.
Lòng bàn tay vốn được chăm sóc cẩn thận giờ đã bị phồng rộp với mấy vết bỏng nước, sáng bóng, trông thật xót xa.
Ôn Mạn nhìn mà sững người, một lúc sau nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cô cố gắng lau đi, nhưng cảm xúc vẫn nghẹn ngào. Cô lấy thuốc, nhẹ nhàng bôi lên tay dì rồi cẩn thận băng bó. Sau đó, cô vào phòng, lấy ra 10.000 tệ đưa cho dì Nguyễn, bảo dì dùng vào việc trong nhà.
"Dì không được đi làm nữa!"
Đêm đó, Ôn Mạn khóc rất lâu.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, quầng thâm mắt cô lộ rõ, dù đã cố gắng dùng nhiều kem che khuyết điểm vẫn không giấu được.
Trong bữa sáng, dì Nguyễn dặn dò:
"Nếu làm không nổi nữa thì giảm bớt việc đi. Nếu cần, dì sẽ bán căn hộ nhỏ kia."
Ôn Mạn trấn an dì: "Chỉ là khoảng thời gian này thôi, dì đừng lo, con sẽ tự biết chăm sóc mình."
Dì Nguyễn không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn sáng, cô thu dọn đồ và đến trung tâm âm nhạc đi làm.
Vừa chấm công xong, một đồng nghiệp ghé sát vào cô, nói nhỏ:
"Có một cô họ Hoắc tìm cậu đấy! Ôn Mạn, nếu không muốn gặp thì cứ báo là xin nghỉ đi."
Ôn Mạn ngẩn người, sau đó nhìn thấy Hoắc Minh Châu.
Cô không hận Hoắc Minh Châu nhưng cũng chẳng muốn liên quan gì đến cô ta. Vì vậy, Ôn Mạn nhờ đồng nghiệp giúp đỡ.
Nhưng Hoắc Minh Châu đã trông thấy cô.
Cô ta bước đến với dáng vẻ đầy tự tin, gương mặt rạng rỡ:
"Ôn Mạn, tôi muốn biết tại sao cô không chịu chơi piano trong bữa tiệc sinh nhật của tôi? Có phải cô không thích tôi không?"
Câu hỏi vừa dứt, không gian xung quanh lặng như tờ.
Tất cả đồng nghiệp ở trung tâm âm nhạc đều biết về mối quan hệ cũ giữa Ôn Mạn và Cố Trường Khanh.
Giờ đây, vị hôn thê của Cố Trường Khanh lại đến đây và còn hỏi Ôn Mạn có thích mình hay không. Điều này thực sự quá tàn nhẫn đối với cô.
Những ánh mắt đồng cảm và thương hại đổ dồn về phía Ôn Mạn, khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối và khó chịu.
Cô ấy khẽ nói với Hoắc Minh Châu: "Hôm đó tôi có việc, Hoắc tiểu thư xin lỗi, cô tìm người khác đi."
Hoắc Minh Châu không chịu bỏ cuộc.
Khi Ôn Mạn đi làm, Hoắc Minh Châu ngồi ngoài uống cà phê, đợi đến khi Ôn Mạn tan ca buổi trưa rồi chặn cô lại.
"Ôn Mạn, cùng uống một tách cà phê đi!" Hoắc Minh Châu vẫn bám riết không rời.