Đáy mắt hồ ly dâng lên ánh sáng đỏ nhạt, mọi thứ xung quanh bị bóp méo biến dạng dưới ảnh hưởng của nàng.
“Liên Khiếu!” Tiếng quát của Mạc Mộc vang lên.
Xung quanh lập tức trở lại bình thường.
Đoạn Lê khựng lại, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Vừa rồi cô ta đang làm gì vậy?
Cô ta nhìn chiếc bàn tròn màu trắng, cánh tay vẫn đang ôm lấy làn da ấm áp.
Đúng rồi, cô ta đang làm thân với Liên Khiếu, tâng bốc người mới này. Người trong giới giải trí không sợ khổ cực, nhưng ai ai cũng không chống đỡ được lời khen ngợi. Cách triệt để nhất để hủy hoại một người, là đề cao người đó.
Cô ta lại treo lên nụ cười, nhìn về phía Liên Khiếu.
Liên Khiếu lại lạnh mặt, cong môi với cô ta, rút cánh tay ra, “Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện với Mạc Mộc.”
Nàng đứng dậy đi về phía Mạc Mộc, nắm lấy cánh tay đối phương, kéo người đi về phía góc tường.
Các nhân viên xung quanh đều trợn tròn mắt.
Nghệ sĩ này thật to gan, đối với người đại diện của mình lại bất lịch sự như vậy, người không biết còn tưởng là minh tinh lớn nào.
Hồ ly không để ý đến sự khác thường của những người xung quanh, những con người này mỗi ngày đều rất kỳ lạ.
Kéo Mạc Mộc đến góc tường, nàng bố trí kết giới cách âm xung quanh.
“Vì sao lại ngăn cản ta?”
Mạc Mộc trầm mặt, cười lạnh một tiếng, “Tôi mới là người muốn hỏi cô, vừa rồi là đang định làm gì? Cô muốn làm gì?”
Hồ ly ngẩn người trong giây lát, lúc này mới nhớ ra Mạc Mộc còn chưa biết nàng có năng lực mê hoặc người khác.
Rõ ràng ở trong phạm vi pháp thuật của nàng, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, còn nhận ra điều bất thường.
Hồ ly cảm thấy may mắn vì mình trước đó không mạo hiểm thử mê hoặc Mạc Mộc.
“Chỉ là một thi triển một ít tiểu pháp thuật thôi.” Hồ ly vén tóc dài ra sau tai, dường như người vừa rồi chất vấn giận dữ không phải là nàng, “Ai nha, chính là ta nhìn cô ta không vừa mắt. Ngươi cũng không vừa mắt, nên dùng chút tiểu pháp thuật để cô ta xấu mặt một chút.”
“Đối thủ của cô không phải là cô ta, đừng đặt tầm mắt vào cô ta làm gì.” Mạc Mộc liếc nàng một cái, “Còn nữa, cô tốt nhất đừng để tôi phát hiện cô có ý đồ gì khác.”
“Biết rồi, biết rồi.” Hồ ly giơ tay đầu hàng, “Ngươi chính là người sẽ lập tức đi chết tại chỗ, dù sao ngươi cũng không coi mạng sống là mạng sống, ta vẫn trân trọng mạng sống của mình lắm.”
Mạc Mộc gật đầu, “Vậy lát sau đừng tiếp xúc với Đoạn Lê nữa, có thời gian rảnh đó, xem kỹ kế hoạch chụp ảnh.”
“Ta đã xem rồi, cái đó viết cái gì, lười biếng mà không uể oải, có du͙© vọиɠ mà không dâʍ đãиɠ.. ta là hồ ly tinh đấy!” Hồ ly bất mãn phàn nàn.
Điều này rõ ràng là trái ngược với hồ ly tinh.
“Hồ ly tinh đều phải làm chuyện đó sao? Cô không thể phá vỡ ấn tượng cố hữu của con người về hồ ly tinh sao?”
“Chúng ta hồ ly tinh chính là như vậy, cho nên mới có ấn tượng như vậy đấy.” Hồ ly xòe tay. Sự thật là như vậy, còn phải phá vỡ cái gì?
Lời nói này thật to gan!
Mạc Mộc hít sâu một hơi, lửa giận không thể kìm nén, sải bước đến trước mặt hồ ly, nắm lấy cổ áo nàng mạnh mẽ kéo về phía mình.
“Nếu để tôi biết được cô sinh hoạt phóng túng, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết cô.”
Mạc Mộc nghiến răng nghiến lợi.
Hồ ly nghiêng đầu, Mạc Mộc thu tay lại, đẩy nàng một cái.
Hồ ly đứng thẳng, nhìn bóng lưng Mạc Mộc giận dữ bỏ đi, sờ sờ cằm.
Không nhìn ra, Mạc Mộc người này là người cổ hủ.
Ngón tay cái của nàng xoa ngón trỏ, cả người hồ ly không kìm nén được sự hưng phấn.
Nàng dường như đã tìm được cách tốt hơn để chọc giận Mạc Mộc rồi.
Đồ ăn Đoạn Lê đặt đã được đưa đến, tuy cũng là cơm hộp, nhưng giá cả quả nhiên khác nhau, mùi vị rất ngon.
Ăn của người ta thì mồm phải mềm, thái độ của mọi người trong phim trường đối với Đoạn Lê thân thiện hơn hẳn.
Đến khi bắt đầu quay phim, những người không liên quan cần phải rời đi. Nhưng Đoạn Lê vẫn ngồi vững vàng bên bàn tròn, không có ý định nhúc nhích.
Nhϊếp ảnh gia không tiện trực tiếp đuổi người, Đoạn Lê này cũng có hậu thuẫn.
“Liên Khiếu là người mới, người quá đông có thể ảnh hưởng đến sự phát huy của cô ấy. Lát nữa cô để lại ít người trong trường quay.” Nhϊếp ảnh gia cố ý nói lớn với trợ lý, ánh mắt không ngừng liếc về phía Đoạn Lê.
Đoạn Lê lộ ra vẻ mặt chợt hiểu chuyện, vẫy tay gọi trợ lý, rất nhanh mấy trợ lý chỉ còn lại một người, những người khác đều rời đi.
Nhϊếp ảnh gia mím môi, xem ra vị đại Phật này đã quyết định ở lại rồi.
Cô ấy sẽ không đắc tội với người ta, thấy Mạc Mộc cũng không lên tiếng đuổi người, chỉ có thể bức bối phân phó bắt đầu quay.
Hồ ly dựa nghiêng vào ghế trúc, ăn uống no nê, cả người hồ ly đều tỏa ra hơi thở nhàn nhã, buồn ngủ.
Nhϊếp ảnh gia chụp được vài tấm, nhìn máy ảnh, lông mày nhíu chặt.
“Chuyên viên trang điểm, sửa lại lớp trang điểm cho cô ấy.”
Đoạn Lê nghe thấy lời này, thân thể không khỏi ngồi thẳng dậy.
Mạc Mộc đứng ở phía xa, nhìn động tác vô thức của cô ta, cười lạnh một tiếng, cô đại khái đoán được người này đang có ý đồ gì.
Âm mưu nhỏ này, hoàn toàn vô dụng.
Biết được mục đích của Đoạn Lê, Mạc Mộc thả lỏng, chuyên tâm nhìn biểu hiện của hồ ly.
Hỗn độn.
Tên hồ ly này hoàn toàn không nghe lọt tai ý tưởng của nhϊếp ảnh gia, cũng không phải là không muốn nghe, chính là loại cảm giác không vào đầu.
Là lỗi của cô, chỉ nghĩ đến việc dựa vào khuôn mặt của hồ ly và khả năng bắt chước con người xuất sắc của hồ ly để ra mắt, không ngờ hồ ly tinh này lại không có đầu óc.
Nhϊếp ảnh gia hiển nhiên đã thỏa hiệp, lớp trang điểm mới của chuyên viên trang điểm hoàn toàn giống như người đang nghỉ ngơi ở nhà.
Mạc Mộc đứng thẳng dậy.
Cô thích lớp trang điểm hiện tại, nhàn nhã, gần gũi với cuộc sống, giảm bớt tính công kích trên người hồ ly. Tuy không phù hợp với sự độc đáo của tạp chí, nhưng rất phù hợp với việc tuyên truyền sau này của nàng.
Cũng coi như trong rủi có may, tên hồ ly này vận may luôn tốt.
Cũng đúng, trên thế giới này có nhiều hồ ly như vậy, chỉ có nàng thành tinh, chắc chắn là có vận may.
Cô nghĩ đến bữa tiệc tối nay, hay là vẫn nên mang theo hồ ly thì hơn.
Thay đổi lớp trang điểm, hồ ly quay chụp rất thuận lợi, rất nhanh đã hoàn thành.
Trước khi tan làm, Đoạn Lê chào hỏi rồi rời đi trước.
Hồ ly chụp xong ngồi trên ghế tẩy trang, hoàn toàn không chú ý đến cô ta đã đi, chỉ quan tâm đến bữa tiệc lớn mà Mạc Mộc đã hứa trước đó có còn tính hay không.
“Lúc đó rõ ràng là ngươi nói đồ ăn ở đây đều rất ngon.” Hồ ly từ lúc xuống máy bay đến giờ, đều chưa được ăn đồ ngon một cách nghiêm túc.
Chuyên viên trang điểm nghe thấy lời nàng nói, liền cười, “Không ngờ Liên Khiếu của chúng ta lại là một cô nàng nhỏ ham ăn. Dáng người như vậy mà vẫn xinh đẹp, trời ơi, tôi phải ghen tị chết mất.”
Hồ ly xoa xoa bụng mình. Hình dạng con người chỉ là do ý niệm của nàng biến hóa, không liên quan gì đến bản thể của nàng. Ăn bao nhiêu cũng không sợ.
“Ăn không mập.” Nàng cười híp mắt.
Mạc Mộc vỗ lên gáy nàng một cái, “Đừng gây chuyện linh tinh nữa.”
Hồ ly vẻ mặt ngơ ngác, chuyên viên trang điểm cười ha hả.
Hoàn thành việc chụp tạp chí, Mạc Mộc đưa hồ ly về nhà trước.
“Không phải nói là sẽ đi ăn sao.” Hồ ly nhìn chằm chằm cô.
Nếu Mạc Mộc dám lừa nàng, nàng sẽ ngậm Mạc Mộc bay trên trời, dọa người này chết khϊếp.
Mạc Mộc lục lọi trong tủ quần áo mới chuyển đến, tìm ra vài chiếc váy mới.
“Thay quần áo đi.”
Hồ ly không hiểu, bộ quần áo trên người không phải là mới thay sao.
“Làm nghệ sĩ thường xuyên thay quần áo là chuyện bình thường.”
Lúc đầu, Mạc Mộc vẽ bánh nướng, nói làm nghệ sĩ tốt đẹp biết bao nhiêu, những chuyện phiền phức này là không hề nhắc đến nha.
Hồ ly mở điện thoại, đăng một trạng thái mới trên Weibo mà mình đã tạo.
【Lời đàn bà, ma vẽ quỷ lừa。】
Đến nơi, trong khách sạn cao cấp, những người ăn mặc lộng lẫy đi lại qua lại.
Hồ ly đứng trước một chiếc bàn, nhìn những người ăn mặc lòe loẹt trước mặt, không có chút hứng thú nào.
Lần trước nhìn thấy người ăn mặc lộn xộn như thế này, vẫn là vào mấy trăm năm trước khi có người lên núi cầu mưa mua vui cho thần.
Mạc Mộc không biết chạy đi đâu rồi. Hồ ly bĩu môi, người này thật quá đáng, nói là đi ăn ngon, căn bản là không có. Chẳng lẽ để nàng ăn những người này sao?