Hòn đảo này có hình dáng giống một chiếc nón ngược, nó lớn đến mức Kỷ Minh Chúc thậm chí không thể xác định được độ cao của nó. Ngay từ lúc xuất hiện, dù bạn đứng ở bất kỳ góc nào của thành phố này, chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là sẽ thấy được hình ảnh hòn đảo khổng lồ trôi lơ lửng trên bầu trời.
Dù ở rất cao, Kỷ Minh Chúc vẫn không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan của nó, thành phố trên đảo bị rìa đảo che khuất tầm nhìn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đỉnh của một số tòa nhà. Khi nó ngày càng tiến lại gần, Kỷ Minh Chúc nhận ra hòn đảo khổng lồ này không phải làm từ đất đá, mà là một chất liệu giống như thép, phản chiếu ánh trăng và ánh sáng neon của thành phố.
Kỷ Minh Chúc chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hùng vĩ đến thế, một thành phố khổng lồ nằm trên một hòn đảo thép khổng lồ gần như che phủ cả bầu trời, mà lại hoàn toàn im lặng, tựa như một vị thần được đúc từ thép, lặng lẽ dõi theo nhân gian trong màn đêm.
"Đây là... gì vậy?"
Khung cảnh trên bầu trời tựa như thần tích, Kỷ Minh Chúc thì thầm tự hỏi.
Những người xung quanh không hề phản ứng như cậu, dường như họ đã quen với sự hiện diện của thứ trên đầu này. Khi thành phố trên mây kia xuất hiện, mọi người vẫn tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn lên nhìn một cái, rồi lộ ra ánh mắt sùng bái, kỳ vọng và chút ít cuồng nhiệt, giống như những tín đồ đang ngước nhìn thần linh.
A Tu nói: "Đây là Thiên Không Thành, cũng là nơi sinh sống của tộc Bất Hủ."
"Từ trước lịch Thiên Nguyên, đó là một giai đoạn lịch sử hỗn loạn và bất ổn. Ở một thời điểm nào đó trong dòng lịch sử, những thiên thạch đến từ ngoài không gian đã mang đến cho Lam Tinh những vị khách không mời – dị chủng. Khi dị chủng xuất hiện, cuộc sống yên bình của loài người trên Lam Tinh bị phá vỡ, dẫn đến cuộc đấu tranh dài dằng dặc giữa con người và dị chủng."
"Số lượng dị chủng rất lớn, năng lực kỳ quái, còn cơ thể loài người trước mặt dị chủng thì lại quá yếu ớt, điều nguy hiểm nhất chính là dị chủng sở hữu một loại trường sinh học đặc biệt, làm hầu hết các loại vũ khí nhiệt của con người đều mất đi tác dụng. Thời kỳ chiến tranh kéo dài đó là giai đoạn đen tối nhất trong lịch sử loài người, trước sức mạnh của dị chủng, loài người từng bước thất bại, số lượng người sống sót giảm đi đáng kể. Trong thời khắc sinh tử, tộc Bất Hủ mang theo Thiên Không Thành hạ xuống, cứu rỗi cả loài người."
"Họ là sứ giả của thần linh, là hiện thân của sự bất tử, không chết không diệt, tối cao vô thượng, bọn họ từ bầu trời giáng xuống, ban tặng lòng nhân từ cho loài người, giải cứu Lam Tinh khỏi lửa nước. Họ vừa là những chiến binh, vừa là trưởng bối của vạn vật, đồng thời cũng là lãnh đạo cao cả nhất..."
"Dừng lại."
Kỷ Minh Chúc cắt ngang lời kể cường điệu của nó: "Nghe giống một câu chuyện thần thoại quá nhỉ?"
"Đó là nội dung trong sách giáo khoa tiểu học, tôi chỉ thuật lại nguyên văn thôi."
Giọng A Tu bình tình: "Tóm lại, tộc Bất Hủ và Thiên Không Thành của bọn họ đã xuất hiện khi loài người ở thời khắc nguy cấp nhất, đánh đuổi dị chủng, giúp loài người xây dựng lại quê hương. Dưới sự giúp đỡ của tộc Bất Hủ, loài người đã xây dựng được mười hai Vệ Tinh Thành, đồng thời sở hữu cả cơ giáp – thứ có thể chống lại dị chủng, mang đến ngọn lửa tái sinh cho loài người."
"Cơ giáp?"
Kỷ Minh Chúc nắm bắt được từ khóa này: "Giống như cơ giáp trong 《Chiến Vẫn》 sao?"
"Đúng vậy."