Như cậu dự đoán, hai cơ giáp này quả thật được lắp đặt hệ thống kích nổ từ xa. Nếu vừa rồi cậu thực sự có hành động bất thường, định lợi dụng cơ giáp để phá vây thì có lẽ hiện tại cậu đã trở thành một cái xác cháy đen rồi.
Những mảnh vụn từ đống tàn tích cơ giáp kêu tanh tách phía sau, mọi người tản ra rời đi. Kỷ Minh Chúc đi theo Thiên Quyền rời khỏi nơi thị phi này. Nhờ Dao Quang xâm nhập vào hệ thống giám sát, cả hai dễ dàng né tránh sự truy lùng của Bình Họa Ty, tiếp tục tiến về một ngã rẽ vắng vẻ. Đi chưa được bao lâu, Thiên Quyền đột nhiên dừng lại.
Kỷ Minh Chúc hơi nhíu mày, tưởng rằng lại có biến cố: “Có chuyện gì vậy?”
“Rất lạ.”
Thiên Quyền hơi nghiêng đầu, quay lại nhìn Kỷ Minh Chúc chằm chằm: “Hôm nay cậu rất kỳ lạ, Thiên Xu...”
Trong lòng Kỷ Minh Chúc khẽ căng thẳng, may mà chiếc mặt nạ trên mặt vẫn còn, không để lộ biểu cảm nào có thể tiết lộ thông tin.
Cậu trầm giọng hỏi: “Ý anh là gì?”
“Dường như cậu đang che giấu điều gì đó.”
Ánh mắt của Thiên Quyền như muốn xuyên qua chiếc mặt nạ của Kỷ Minh Chúc, đầy vẻ dò xét: “Mặc dù trước đây cậu cũng ít nói, nhưng hôm nay lại có phần quá im lặng.”
Anh ta không nhận ra cậu không phải là nguyên chủ.
Kỷ Minh Chúc nhận ra sự nghi ngờ của Thiên Quyền chỉ dừng lại ở việc cậu ít nói, chứ không phải nghi ngờ thân phận của cậu.
Quả thật, chuyện linh hồn trong cơ thể thay đổi là điều rất phi lý, người bình thường sẽ không nghĩ đến khả năng này. Hơn nữa, màn thể hiện trong trận chiến vừa rồi của Kỷ Minh Chúc đủ để xóa tan nghi ngờ của người khác, bởi vì đối với một tay lái chủ lực, kỹ thuật điều khiển là minh chứng tốt nhất.
Sau khi hiểu ra điều này, Kỷ Minh Chúc không hề hoảng sợ. Cậu tháo mặt nạ xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Thiên Quyền: “Có thời gian nghi ngờ lung tung như vậy, chi bằng lo việc của mình trước đi.”
Cậu đưa ra một câu trả lời mơ hồ, mang chút không kiên nhẫn, rồi bước qua Thiên Quyền, tiếp tục đi về phía lối ra.
“Là vì chuyện lần đó sao?”
Giọng Thiên Quyền vang lên từ phía sau: “Tôi đã nhìn thấy rồi.”
Kỷ Minh Chúc khựng lại, quay đầu hỏi: “Anh nhìn thấy gì?”
Cậu không trực tiếp trả lời, lời nói cũng không tiết lộ thông tin nào, chỉ toàn là câu hỏi ngược lại, nhằm dẫn dắt Thiên Quyền nói ra thêm manh mối.
“Hai tháng trước, trong nhiệm vụ tại Dương Uyên Thành.”
Thiên Quyền nheo mắt, nói: “Cậu đã lấy thứ gì đó trong phòng thí nghiệm, lén lút giấu cả nhóm…”
“Mượn cớ hành động để đánh lạc hướng chúng tôi, đích thân đi vào phòng thí nghiệm, thứ cậu lấy hẳn không phải là món đồ tầm thường nhỉ?”
Giọng Thiên Quyền như đang lơ đãng nói: “Đó là cái gì?”
Kỷ Minh Chúc không đáp lại.
Nguyên chủ đã lấy gì? Cậu làm sao biết được?
Không khí lập tức trở nên kỳ lạ, ánh mắt Thiên Quyền dừng lại trên khuôn mặt của Kỷ Minh Chúc, bước chân chậm rãi tiến đến gần.
Kỷ Minh Chúc bản năng muốn lùi lại, nhưng cậu kìm nén. Cậu giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút dao động, trong đầu tìm cách đáp trả.
“Ai?!”
Trong khoảnh khắc căng thẳng, một tiếng quát lớn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Cả Kỷ Minh Chúc và Thiên Quyền đồng thời quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một bóng dáng mang bộ Phi Ngư Phục màu đỏ.
Là người của Bình Họa Ty.
“Hai người đang làm gì ở đó?”
Một vệ binh của Bình Họa Ty cảnh giác tiến về phía trước, dưới ánh sáng mờ của trăng, ông ta nhận ra gương mặt của hai người.