Sống Lại 13 Năm Trước: Tôi Không Muốn Yêu Đương

Chương 3: Gặp được “gia đình”

Đường Yên Nhiên nhấn chuông cửa, người hầu lập tức mở cửa. Thấy là Đường Yên Nhiên, bọn họ dường như giật mình một chút, cũng đúng thôi, lớp trang điểm của Đường Yên Nhiên thật không khác gì một ma nữ.

Hơn nữa vị trí của Đường Yên Nhiên ở trong nhà có chút khó xử, đám người hầu không làm gì cô, tuy nhiên cũng chẳng ân cần và tận tâm đối với cô.

Đường Yên Nhiên không nhìn người hầu mà chỉ đi thẳng vào trong nhà.

Vừa vào đến cổng nhà, còn chưa thấy mặt người nhà, cô đã nghe thấy âm thanh nói cười vui vẻ của họ.

Bữa tiệc lần này mà cô được đi là một bữa tiệc cao cấp dành cho doanh nhân, những người như cô và Lâm Lạc chỉ có thể ở bên ngoài, thậm chí chẳng được người ta xem đến. Cô không hiểu gì về kinh doanh, cũng chưa có lễ nghi cơ bản của giới nhà giàu, cô ở đó không khác gì một trò cười cho người ta ngắm nhìn thỏa thích.

Người ta đều nói rằng cô khóc lóc để được đến bữa tiệc này, nhưng thực chất là người “chị tốt” của cô, Đường Vy Vy đã đưa cho cô tấm thiệp mời đến bữa tiệc này.

“Vy Vy, em xem có thích món quà này không? Anh đã chọn lựa rất kĩ đấy.”

“Ha ha ha, đúng vậy, anh Lâm gần như ở trong cửa hàng trang sức cả buổi để chọn thứ này.”

Giọng nói của hai người đàn ông lần lượt vang lên. Đường Yên Nhiên biết, họ chính là anh trai của cô, Đường Lâm và Đường Thanh, hai người họ chỉ cách nhau một tuổi, hiện tại đang sóng vai nhau xây dựng tập đoàn nhà họ Đường. Trước đó hai người này đều đi công tác, hiện tại họ đã trở về rồi, thật đúng là trùng hợp.

Mà lúc này, một giọng nữ dịu dàng mỏng manh vang lên: “Em thích lắm, cảm ơn anh rất nhiều.”

Chủ nhân của giọng nói này chính là Đường Vy Vy, người chị không có máu mủ ruột thịt với cô. Cho dù thân phận được điều tra rõ ràng, cô ta vẫn được người nhà họ Đường giữ lại trong nhà với danh nghĩa con gái ruột. Mà cô, thân phận của cô được công bố ra ngoài là con gái của bạn của ông bà Đường, bởi vì cha mẹ qua đời mà nhà họ Đường đã nhận nuôi cô, đúng là nực cười đến cực điểm.

Trong nhà còn vang lên âm thanh cười nói vui vẻ của ông bà Đường.

Đường Yên Nhiên rũ mắt, không chút do dự mà mở cửa đi vào trong, sự xuất hiện của cô lập tức khiến âm thanh nói cười của những người này dừng lại.

Đường Yên Nhiên không quan tâm đến ánh mắt họ nhìn về phía mình, cô thậm chí không thèm nhìn bọn họ lấy một cái mà trực tiếp đi lên phòng của mình, dù sao thì có gì để nói đâu. Cô thậm chí không muốn nhìn mặt bọn họ, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể, xây dựng thế lực của riêng mình, sau đó khiến tất cả những người này phải đau khổ!

Tuy nhiên, đám người này đâu muốn buông tha cô một cách đơn giản như vậy.

“Mày làm cái gì vậy hả? Mày thậm chí không biết chào hỏi bọn tao dù chỉ một cái à? Một chút lễ phép cũng không có!”

Đường Hiên, cũng chính là chủ nhân nhà họ Đường, cha của Đường Yên Nhiên tức giận đập bàn, làm như bất mãn vô cùng với Đường Yên Nhiên.

Lâm Lỵ - vợ của Đường Hiên ở một bên cũng không khỏi nói: “Yên Nhiên, con phải biết chào hỏi chứ.”

Mà Đường Lâm và Đường Thanh thì lạnh lùng nhìn Đường Yên Nhiên, cứ như thể trong mắt họ, Đường Yên Nhiên không phải em gái họ mà là một thứ gì đó đáng ghê tởm.

Lúc này, âm thanh có vài phần suy yếu của Đường Vy Vy mới vang lên: “Mọi người đừng khắt khe với Yên Nhiên như vậy, em ấy chỉ mới trở về, không hiểu lễ nghĩa cũng là chuyện dễ hiểu...”

Chưa dứt lời cô ta lại ho hai cái, khiến những người xung quanh lập tức chú ý về phía cô ta, lo lắng mà vỗ về.

Đường Vy Vy xua tay, tỏ vẻ mình không bị làm sao, sau đó cô ta lại ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, nơi Đường Yên Nhiên đang đứng, nhẹ nhàng mà nói: “Yên Nhiên, em xin lỗi mọi người là được rồi, không sao đâu, rồi sau này em sẽ quen thuộc với mọi thứ thôi.”

Đường Yên Nhiên quay đầu lại nhìn đám người nhà họ Đường.

Đường Hiên vẻ mặt nghiêm khắc tức giận, Lâm Lỵ có vẻ lo lắng cho cơ thể của Đường Vy Vy. Hai người anh kia thì không cần phải nói, mỗi người đứng ở một bên của Đường Vy Vy, lo lắng vô cùng mà vỗ vỗ vào lưng cô ta.

Mà Đường Vy Vy, cô ta có làn da tái nhợt, môi hơi phát tím, thân hình cô ta có phần gầy yếu, cộng thêm cái váy lụa trắng khiến cô ta càng có vẻ mỏng manh yếu đuối vô cùng, nhìn qua mà thấy thương.

Đương nhiên ai thấy thương thì Đường Yên Nhiên không biết, đối với Đường Yên Nhiên, cô chỉ muốn nhào lên sau đó xé nát bộ mặt kia của cô ta ngay lập tức!

Kiếp trước, cho đến khi chết, cô vẫn có thể nhìn đến chủ nhân của khuôn mặt này ra vẻ khóc lóc trước mặt cô, nhưng trong mắt của cô ta chính là sự hưng phấn không thể che giấu, hưng phấn vì có được một trái tim mới khỏe mạnh! Mà Đường Yên Nhiên, lại phải hi sinh để đổi lại sự sống cho cô ta!

Đường Yên Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng ức chế sự phẫn nộ trong lòng mình, nếu không có lẽ cô sẽ nhịn không được mà đốt cả căn nhà nay ngay bay giờ. Không, cô làm sao có thể để bọn chúng chết một cách dễ dàng như vậy được, cô chắc chắn sẽ để chúng biết, thế nào là sống không bằng chết!

Đường Yên Nhiên nhìn đám người nhà họ Đường, ánh mắt lạnh lẽo, kể cả khoảng cách xa, những người phía dưới cũng đã cảm nhận được Đường Yên Nhiên hôm nay khác với bình thường, ít nhất thì ánh mắt kia đều khiến họ cảm thấy lạnh cả người, không khác gì một con ác quỷ vừa bò về từ địa ngục.

“Đường Yên Nhiên, mày làm sao vậy, phát điên rồi à?” lúc này, giọng nói của Đường Thanh đột nhiên vang lên, tràn ngập tức giận.

Đường Yên Nhiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, không nói thêm bất cứ thứ gì mà rời đi, trở về phòng của mình.

“Con bé vô lễ này!” bên dưới, Đường Thanh còn đang không ngừng gầm lên, bộ dạng như thể muốn đi bắt Đường Yên Nhiên xuống đây ngay vậy.

Nhưng đúng lúc này Đường Vy Vy đột nhiên nắm lấy tay anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh à, kệ em ấy đi.”

Nói rồi cô ta rũ mắt, có vẻ mệt mỏi ủ rũ vô cùng mà nói: “Hình như Yên Nhiên không thích em cho lắm.”

Đường Thanh lập tức quay người lại, nhíu mày nói: “Làm sao có chuyện đó được!”

Trong mắt Đường Thanh, Đường Vy Vy là bông hoa đáng yêu mong manh cần được che chở, người gặp người thương, làm sao có thể có ai không thích Đường Vy Vy cho được.

Đường Hiên ở một bên hừ lạnh: “Đó là do nó quá mức ích kỉ vô lí! Nó đã được đón về nhà này, thoát khỏi cuộc sống nghèo khó trước đó rồi, có gì mà không hài lòng nữa chứ?!”

Lời này của Đường Hiên nhận được sự tán đồng của những người khác.

Bọn họ hoàn toàn không cảm thấy mình sai, bọn họ không hề nghĩ đến, thân là con gái ruột của họ, lại lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, sau khi về nhà lại không được nhận đúng thân phận của mình mà chỉ có thể làm con nuôi, cũng chẳng thể nhận được bất cứ tình yêu thương nào từ gia đình, Đường Yên Nhiên sẽ phải chịu sự thiệt thòi từ nhiều phía đến nhường nào, bọn họ đều không nghĩ đến.

Tất cả mọi thứ mà đám người này có thể cho Đường Yên Nhiên chỉ là một chút sự thương hại bố thí. Bọn họ cho Đường Yên Nhiên sống trong ngôi nhà lớn, cho Đường Yên Nhiên đồ ăn, cho Đường Yên Nhiên tiền tiêu vặt, như vậy là được rồi mà, chẳng phải sao? Đường Yên Nhiên còn muốn gì nữa?

Càng nghĩ, bọn họ càng cảm thấy Đường Yên Nhiên vô cớ gây chuyện, nhìn lại Đường Vy Vy, họ chỉ càng cảm thấy đứa con này thật tuyệt vời, đây đáng lẽ mới chính là con gái của họ! Bọn họ thậm chí đã nghĩ như vậy.

Đường Lâm nhẹ nhàng hôn lên tay của Đường Vy Vy, như đảm bảo mà nói: “Đừng lo, anh sẽ không để Đường Yên Nhiên bắt nạt em đâu.”

Đường Vy Vy như có chút ngượng ngùng mà mím môi, chưa nói được gì, Đường Thanh ở một bên cũng đã nhanh nhảu nói: “Đúng vậy, Đường Yên Nhiên chắc chắn không bắt nạt được em đâu, có bọn anh đây rồi!”

Đường Hiên và Lâm Lỵ ở một bên hài lòng mà cười, chỉ cảm thấy đây là anh em một nhà hòa thuận, không có gì là không ổn.