Trọng Sinh Mạt Thế Giang Tiêu

Chương 22: Ác mộng (2)

Tim Giang Tiêu đập mạnh, chuyện này phải xử lý thế nào đây?

Cô cũng không có bản lĩnh dám làm việc nghĩa, cũng không có tâm tư dám làm việc nghĩa, với thân hình nhỏ bé này của Giang Tiêu, mặc dù hiện tại đã có một chút biến dị về sức mạnh, nhưng nếu đánh nhau với năm người đàn ông lực lưỡng, Giang Tiêu lắc đầu, hay là thôi đi!

Cô không phải là đối thủ của bọn họ, kết cục cuối cùng rất có thể là cả cô cũng bị bắt lấy.

Tốt nhất là nên ở yên đây, hoặc quay lại, dù sao Giang Tiêu cũng không có ý định hy sinh bản thân để cứu người khác, vấn đề là còn không cứu được người khác nữa.

"Ừ, cũng được, đã mệt mỏi rất lâu rồi, mọi người đã nhịn rất nhiều ngày rồi, cứ vui vẻ một chút đi." Người được gọi là lão đại lên tiếng.

Ngay lập tức bốn người đàn ông khác đều hò reo, năm người ném những thứ trong tay xuống, đi về phía hai người ở cột đá.

"Các người định làm gì?" Một giọng nói the thé như giọng vịt kêu lên.

Năm người cười ha hả nhìn hai người đang giãy giụa, nói một cách ác ý: "Tên què, chúng ta đến chăm sóc cho chị của mày đây, mày cứ ở bên cạnh xem cho tốt."

"Các người thả chị ấy ra, các người là ác quỷ, các người không phải người, sớm muộn gì các người cũng sẽ bị báo ứng, các người không chỉ hại chết anh trai tôi, mà còn đối xử với chúng tôi như vậy, các người không sợ thiên lôi đánh xuống sao?" Giọng vịt đực gần như đang gào thét.

"Chặn miệng hắn lại. Đừng để lát nữa lại gọi ma thú đến." Người được gọi là lão đại đã bắt đầu không kiên nhẫn đối phó với tên này.

Ngay lập tức có bóng người di chuyển, tiếng thét chói tai của giọng vịt hoàn toàn biến mất trong cổ họng.

"Đừng mà, đừng mà, các người đừng lại đây… cầu xin các người, chúng tôi có thể làm việc, có thể gϊếŧ ma thú, sẽ không liên lụy đến các người, tại sao các người lại đối xử với chúng tôi như vậy?" Giọng nói yếu ớt của một cô gái chất vấn năm người đối diện.

"Ha ha, em gái à, đừng sợ, anh em chúng ta sẽ yêu thương em. Chỉ cần em hầu hạ chúng ta thật tốt, bảo đảm em sau này sẽ ăn ngon mặc đẹp, không cần em phải ra ngoài gϊếŧ ma thú nữa, ăn không lo đói, mặc không lo rét, còn cả tên em trai phế vật này nữa, chúng ta cũng sẽ rất tốt bụng cho hắn một miếng ăn, nếu không hắn chỉ có chết đói thôi."

"Đừng, không phải, em trai tôi không phải phế vật, không phải… không…"

"Ha ha, có phải hay không cũng không quan trọng, hắn què một chân, cho dù các người có thể gϊếŧ ma thú, cũng chỉ là những con ma thú cấp thấp mà thôi, một khi gặp phải ma thú cấp cao, thứ chờ đón các người cũng chỉ có cái chết, giống như anh trai cô em gặp Linh nguyên tứ đồng, không phải cũng thành thức ăn cho nó đó sao? Gặp chúng ta cũng là số may của các người, sau này chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho em."

"Không… không…"

Giang Tiêu không nhìn rõ hành động của mấy người, nhưng sự thảm thiết và tuyệt vọng trong giọng nói của cô gái, cô cũng biết lúc này là tình huống gì, năm người đàn ông lớn đối xử với một cô gái yếu đuối sẽ làm gì, ai cũng biết.

Khốn nạn, quả là năm tên cặn bã khốn nạn!

Nhưng năm tên khốn nạn này, Giang Tiêu không có khả năng đối phó, không gϊếŧ được chúng, cũng không cứu được người.

Ngoài việc trong đầu tưởng tượng gϊếŧ chết năm người này vô số lần, Giang Tiêu bất lực.

Tiếng khóc của cô gái càng thêm thê lương thảm thiết, cuối cùng bị cái gì đó bịt lại, chỉ phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, và tiếng thở dốc kích động của đàn ông cùng những tiếng va chạm "phịch phịch".

Giang Tiêu không phải thực sự là mười một tuổi, mà là một linh hồn hơn ba mươi tuổi của một nghìn năm sau, đối mặt với tình huống này, cô cũng biết cô gái này coi như xong rồi, ngón tay bám chặt vào mép lưới chắn, mức độ dùng lực Giang Tiêu cũng không biết, chỉ biết mép lưới chắn đã bị biến dạng cong vênh.

Đây chính là thế giới tận thế, tất cả các ràng buộc đạo đức và trật tự xã hội sụp đổ, không còn sự ràng buộc thực sự, trở thành một xã hội mạnh được yếu thua, người mạnh nhất là người cai trị, cũng cho thấy địa vị của phụ nữ giảm xuống mức thấp nhất, người phụ nữ không có sức mạnh cường đại để bảo vệ lấy mình, kết cục cuối cùng là trở thành đồ chơi của người khác.

Hô hấp của Giang Tiêu càng thêm cẩn thận, mặc dù trong không khí của ống khói đầy bụi, mùi bụi dày đặc, gần như khiến đường hô hấp của Giang Tiêu phản đối phải ho khan, nhưng vẫn bị ý chí kiên cường của Giang Tiêu áp chế mạnh mẽ.

Cô không muốn mình bị phát hiện, kết cục bị phát hiện, sợ rằng cũng chẳng tốt hơn cô gái dưới kia là bao.

Đột nhiên, một sợi dây mềm mại quấn quanh cổ tay của Giang Tiêu đang nắm chặt mép lưới chắn, làm Giang Tiêu sợ đến giật mình, hô hấp bất ổn, bụi bẩn trực tiếp bị hít vào cổ họng, cổ họng Giang Tiêu ngứa ngáy, một cơn hắt hơi sắp tuôn ra.

Xong rồi!

Giang Tiêu hận không thể chết luôn cho rồi, không cần nhìn, cô đã biết mọi chuyện đều là tên nhóc Nhị Đồng chết tiệt kia gây ra, chỉ có nó mới có bản lĩnh thần không hay quỷ không biết như vậy, lặng lẽ lẻn đến bên cạnh Giang Tiêu, còn dám trêu chọc bổn cô nương một cách trắng trợn như vậy, lần này thì nguy rồi.

Nếu bị những người này phát hiện, chắc chắn không cần nói gì, phản ứng đầu tiên là gϊếŧ cô trước, tư nhiên có người lặng lẽ lẻn đến trước mặt mình, người ta cho rằng cô đây là có ý tốt, quỷ mới tin.

Chắc chắn là sẽ dùng vũ khí gϊếŧ trước rồi tính sau.

Lần này cô bị Nhị Đồng hại chết rồi.

Giang Tiêu lúc này thực sự có lòng muốn chết, đây rõ ràng là tiết tấy nhảy ra tìm chết mà.

Cứu mạng với, trời ơi, cô còn chưa muốn chết.

Giang Tiêu thực sự muốn khóc!