Vườn Bách Thú Của Tôi Kết Nối Trực Tiếp Đến Đế Quốc Thú Nhân

Chương 28

Sau khi Ninh Triều Triều tắt phát sóng trực tiếp, lại nhận được thông tin chuyển khoản.

Khi mở điện thoại ra, nhìn thấy dãy số, cô kinh ngạc không nhịn kêu lên: “Ôi trời ơi.”

Lão Hướng: “Triều Triều có chuyện gì vậy?”

Ninh Triều Triều cất điện thoại đi, mỉm cười với ông, đôi mắt cong như trăng khuyết, "Không có việc gì, cháu đưa ông về ký túc xá nhân viên nhé, bây giờ còn trống hơn mười phòng, tùy ông tuyển chọn."

Cô dẫn Lão Hướng về ký túc xá nhân viên.

Tòa nhà bê tông màu xám đậm, đường nét cứng cáp, bề ngoài trông có chút đơn sơ.

“Đây là trước kia ông nội của cháu tự xây, bên ngoài có chút xấu,” Ninh Triều Triều nhấp môi mỉm cười, “Nhưng bên trong điều kiện cũng không tệ lắm, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, nước nóng, điều hòa, sưởi ấm đầy đủ, à, còn nối mạng nữa.”

“Bình thường mọi người đều ăn ở nhà ăn, cho nên trong các phòng riêng không có bếp, nhưng ký túc xá có một bếp chung và nhà ăn chung, ông muốn làm gì cũng có thể tự làm.”

Phúc lợi cho nhân viên ở vườn bách thú này vẫn khá tốt, nếu không thì chú Tống cũng không muốn ở lại đây lâu như vậy.

Khi trở về, chú Tống dẫn theo Tống Hỉ đã dọn dẹp phòng xong .

Tống Hỉ ban đầu nghĩ rằng cha già nhà mình những năm qua bị nhà tư bản tàn nhẫn bóc lột, đến đây mới biết mình đã sai lầm lớn. Anh mở cửa ký túc xá, ánh đèn vàng ấm áp yên tĩnh, chiếu sáng căn phòng rộng rãi.

Đây là một căn hộ, một phòng khách, một phòng ngủ và một nhà vệ sinh, đầy đủ đồ điện và nội thất.

Không khí ấm cúng như ở nhà, lại rất dễ sống. Đối với ký túc xá nhân viên mà nói, điều kiện như vậy là rất tốt.

“Ông già,” Tống Hỉ giúp lão Tống từ tủ quần áo lấy quần áo ra, thuần thục mà mặc vào, “Ông vẫn giữ những thứ này, không lẽ đã định đến đây từ lâu rồi?”

Lão Tống trừng anh ta một cái, ném một cái chăn nhỏ lên ghế sofa, "Ngủ ở đây."

Tống Hỉ lầm bầm: "Thời tiết này ông muốn đông chết con à—"

Khi nhìn thấy máy điều hòa trong phòng, anh ta dừng lại và nói: “Điều kiện của ông thật sự rất tốt, tốt hơn chỗ kia của con rất nhiều.”

Ông già làm việc ở đây, có vẻ khá tốt.

Sau lại anh ta ở tại đây hỗ trợ ba ngày, phát hiện chính mình giống như vẫn luôn hiểu lầm vườn bách thú, bên này sinh hoạt thật sự rất thoải mái, có thể nhìn thấy nhiều loài động vật khác nhau trong khi làm việc, thật hạnh phúc!!

Tống Hỉ nhớ tới thái độ không tốt của mình với Ninh Triều Triều mấy ngày hôm trước, trong lòng cảm thấy khá áy náy, thấy đèn xe sáng lên, liền vội vàng đi qua.

Ninh Triều Triều nhảy xuống xe, chạy đến bên bậc thang, vuốt ve chú chó Đức nhỏ đang kêu "gâu gâu".

Khả năng phục hồi của động vật rất nhanh, mấy ngày không gặp, chân sau của chú chó Đức nhỏ đã tốt hơn nhiều, chỉ là đi vẫn còn hơi khập khiễng. Chú chó Đức nhỏ đã không gặp cô mấy ngày, phấn khích phát ra tiếng "gâu gâu".

Ninh Triều Triều ngồi xổm xuống, sờ vào cái đầu nhỏ của nó, “Có nhớ tôi không?”

Chó con vẫy đuôi điên cuồng, “Ao ô ô ô ô.”

Ninh Triều Triều cong cong khóe miệng, không nhịn được mà cười, vuốt ve nó hai cái, rồi xoa xoa cái tai lớn của nó.

Chú chó Đức nhỏ đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía sau cô.

Thân hình vạm vỡ của lão Hướng đứng dưới bậc thang, giống một tòa núi nhỏ.

Chó con cảnh giác thò tai ra phía trước, đột nhiên sủa ầm ĩ, cố gắng kéo chân què của mình, bò đến trước mặt Ninh Triều Triều, như thể muốn bảo vệ cô.

Ninh Triều Triều nhận thấy chó con đang run rẩy nhè nhẹ, rất sợ bộ dáng của lão Hướng. Nàng ngồi xổm xuống trấn an chú chó nhỏ, “Đừng sợ đừng sợ, ông Hướng sau này cũng là người trong vườn thú của chúng ta. Ông ấy sẽ không làm hại bạn đâu.”