Cậu muốn nuốt chửng nhiều NPC đồng loại hơn, để lấp đầy linh hồn trống rỗng của mình, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Giản Bất Miên rất muốn tại chỗ nuốt một con quỷ làm món khai vị cho phó bản này.
Trong lúc Giản Bất Miên đang suy nghĩ, tên béo đã đọc ra tên của kẻ xui xẻo đầu tiên.
“Vương Nhị.”
A, không phải mình, thật đáng tiếc.
Giản Bất Miên thờ ơ nghĩ, gương mặt xinh đẹp ôn hòa hiện lên vẻ thất vọng, đôi môi mím lại.
Người đàn ông đeo kính tên Vương Nhị, cúi đầu bước ra từ trong đám đông, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của tên béo, run rẩy bước vào phòng kiểm tra sức khỏe.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mọi người đều căng thẳng chờ đợi.
Người này rốt cuộc là đạt tiêu chuẩn hay không?
Nếu không đạt, sẽ có kết cục gì?
… Có khi nào sẽ bị trả về thế giới an toàn thực tại?
Mong là như vậy.
Mười phút sau.
“A ——!”
Phòng kiểm tra sức khỏe đột ngột vang lên một tiếng hét thảm thiết!
Tiếng hét thảm này khàn khàn, dữ tợn, không giống âm thanh mà con người bình thường có thể phát ra, như thể có thứ gì đó mạnh mẽ xé toạc cổ họng của anh ta, cưỡng ép lôi nỗi sợ hãi ra ngoài.
Tên béo cười khằng khặc.
“Thật đáng tiếc, người này không đạt tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe, không thể trở thành học viên vinh quang của đoàn xiếc được rồi…”
Hắn quay người, bước vào phòng kiểm tra sức khỏe, đóng lại cánh cửa đen ngòm.
Sau khi tên béo bước vào phòng kiểm tra, tiếng hét thảm thiết bỗng dừng lại, bên trong cánh cửa trở lại yên tĩnh.
Như thể chưa từng có ai bước vào đó cả.
Mọi người nhẹ nhõm thở phào, thầm nghĩ rằng những ai không đạt yêu cầu sẽ bị trả lại thế giới thực.
Chắc chắn người đàn ông đeo kính đã bị trả về, nên bên trong mới chẳng còn động tĩnh gì...
“Cạch” cánh cửa mở ra.
Tên béo bước ra, trong tay vẫn kéo theo sợi xích sắt dài.
Nhưng trên sợi xích lúc này bám đầy những mảng thịt vụn tươi mới, cùng với một thứ dài, mềm oặt, màu đỏ thịt, giống như một đoạn ống.
Có người không nhịn được nhìn chằm chằm đoạn ống đó, tò mò đây là thứ gì.
Cho đến khi tiếng gió lạnh xuyên qua đoạn ống, phát ra âm thanh khàn khàn “A... a... a... a...”
Kẻ đó đột nhiên nhận ra, đó là khí quản của người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính đã chết, khí quản bị lột ra, bởi gió thổi qua mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ khàn đặc.
“Bịch.”
Sợi xích đung đưa, khí quản rơi xuống đất, ngay lập tức bị tên béo giẫm lên, nghiền nát thành một lớp thịt mỏng. Âm thanh như tiếng rên của gió cũng tắt ngấm.
Người đầu tiên bước vào kiểm tra sức khỏe không đạt yêu cầu, bị xử lý rồi.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu, mấy mảng thịt vụn trên sợi xích từ đâu ra, tại sao bên trong cánh cửa lại bốc mùi tử thi!
Đám đông lập tức bùng nổ những tiếng thét chói tai!
Nơi này... thật sự có người chết!
Tên béo lắc nhẹ sợi xích, nở một nụ cười nham hiểm: “Người thứ hai vào kiểm tra —”
“Giản Bất Miên.”
Ánh mắt của gã rơi xuống người Giản Bất Miên, ánh mắt của đám đông cũng đồng loạt nhìn theo.
Cậu đứng giữa đám đông, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Dáng người cậu mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết, mái tóc ngắn đen mềm mại, đôi mắt màu caramel ánh lên rực rỡ. Nét ngũ quan tinh tế đến mức vượt qua cả giới hạn của giới tính.
Dù chỉ mặc một bộ đồ ngủ trắng đơn giản nhất, cậu vẫn trông như một con búp bê đắt tiền được trưng bày trong tủ kính.
... Một người đẹp như vậy, sắp phải chết sao?
Có người chơi kỳ cựu cảm thấy tiếc nuối.
— Dẫu sao thì, những người có ngoại hình như vậy, đẹp thì đẹp, nhưng cũng cực kỳ yếu ớt, dễ vỡ. Sức chiến đấu chắc chắn không cao, thậm chí tính cách còn có thể yếu đuối, hay khóc nhè, rất dễ chết.
Trừ khi nhờ nhan sắc của mình mà cậu được những người chơi mạnh yêu thích, trở thành một bình hoa đủ tiêu chuẩn trong thế giới vô hạn.
Nhưng Giản Bất Miên không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn như những gì người chơi kỳ cựu tưởng tượng.
Khóe môi cậu nhếch lên càng lúc càng cao, trong đôi mắt màu caramel tràn đầy ý cười.