Nghe Được Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Nhóm Pháo Hôi Trở Mình Chân Giẫm Kịch Bản

Chương 1: Mau Cứu Mạng Với

"Ta X ngươi, tên ông trời chết tiệt kia!"

Những tiếng giận dữ mắng chửi biến mất dưới tia sét giáng xuống. Tần Hề Hề độ lôi kiếp lần thứ chín mươi chín, vẫn là bị đánh chết.

Sau khi tỉnh lại, có ý thức, đang định mở miệng chửi tiếp thì một ngụm nước xông vào trong miệng nàng. Giống như có người đang ấn đầu nàng, liều mạng ấn xuống dưới.

"Phu nhân, chúng ta không tìm thấy tiểu thư!"

Hai cái lão bà giả vờ hoảng sợ, chặn lại một phu nhân bên bờ, một người trong đó dùng sức đè đầu Tần Hề Hề khiến đầu nàng không thể ngoi ra khỏi mặt nước.

“Hề Hề đáng thương của ta, sao con có thể bỏ mẹ mà đi…”

Tiếng kêu khóc vang lên cách đó không xa, càng lúc càng lớn.

“Ô ô ô, Tần gia chúng ta mấy trăm năm qua liền chỉ có một đứa con gái là con, con liền chết như vậy, ta làm sao không khiến liệt tổ liệt tông của Tần gia thất vọng!"

Tần thị nằm gục xuống đất khóc đến rối tinh rối mù, không quan tâm đến hình tượng của mình.

Tần Hề Hề cố gắng vùng vẫy nhưng cũng chả làm được cái gì. Không khí càng ngày càng loãng, bụng căng phồng đến mức sắp nổ tung.

[Trên bờ kia là cái loại ngu ngốc gì vậy? Chỉ biết gào thét. Nhanh tới đây nhìn xem, ta còn có thể cứu được.]

Âm thanh yếu ớt khiến người đứng đầu Tần gia ngừng kêu khóc, Tần thị ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Chung quanh không có đứa trẻ nào cả. Ai vừa nói chuyện vậy?

[Ô ô ô, mau cứu ta nhanh lên, ta không nghĩ vừa mới bị sét đánh chết lại bị chết đuối lần nữa đâu...]

Phảng phất nghe thấy tiếng lòng của Tần Hề Hề, bùm một tiếng, lại có một người khác nhảy xuống nước.

"Hai cái lão bà các ngươi đang làm cái gì?"

Một tiếng hét chói tai, Tần thị nhanh chóng lội tới, tình cờ nhìn thấy Tần Hề Hề vừa mới ngoi lên, lại bị ấn đầu xuống nước, hốc mắt Tần thị muốn nứt ra.

"Phu nhân."

Hai cái lão bà vẻ mặt hoảng sợ, theo bản năng buông tay ra.

Tần thị bước tới, ôm lấy Tần Hề Hề đang hơi thở suy nhược, sau đó đi về phía bờ.

"Trói hai tên cẩu nô tài này lại cho ta!"

Mệnh lệnh được đưa ra, làm mọi người để mắt tới hai lão bà kia.

[Ô ô ô, thiếu chút nữa liền chết thẳng cẳng. Mau mau mau, tiện nghi mẹ hẳn là biết cấp cứu đi!]

Cảm nhận được có người dùng sức đè bụng mình, Tần Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, cũng có thời gian tự hỏi một số vấn đề.

Mấy trăm năm mới có được cô con gái, Tần gia, còn gọi là Hề Hề...

Xong, đây chẳng phải là cuốn truyện do đối thủ một mất một còn kiếp trước của nàng viết ra, cố ý muốn khiến nàng ghê tởm hay sao?

Tần gia hoàng thương, gia tộc duy nhất trong toàn bộ hoàng triều có người nắm quyền là nữ nhân. Người đứng đầu gia tộc là Tần thị kiếm một con rể tới cửa, có năm con trai và một con gái. Người con gái duy nhất đột ngột qua đời khi còn nhỏ. Sau này, theo lời khuyên của người chồng đang ở rể, bà đã nhận nuôi một cô gái sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, đó là nữ chính trong cuốn truyện.

Nàng không chỉ có cha đau, mẹ thương, mà còn trở thành người được năm ca ca yêu quý. Sau đó, mẹ nuôi của nàng mất sớm, năm người ca ca của nàng trước sau chết oan chết uổng. Nàng bằng sức lực của bản thân xây dựng lại toàn bộ Tần gia, cũng trở thành nữ tử duy nhất trong hoàng triều được phong hầu.

Đáng tiếc Tần phu nhân và năm tên ngốc đó cho đến chết cũng không biết, tất cả chỉ là một màn âm mưu. Cái gọi là con gái nuôi, thực ra là do người chồng ở rể và Bạch Nguyệt Quang của hắn sinh ra, vì làm nữ chính được vào phủ, người chồng ở rể kia đã tìm người hại chết con gái nhỏ của Tần thị, Tần Thị cũng bị hắn lén bỏ thuốc độc mãn tính, không sống quá ba mươi lăm tuổi. Năm ca ca cũng bị người chồng ở rể và con gái nuôi thiết kế hại chết, bao gồm một nhà em trai của Tần thị, tất cả đều không có kết cục tốt.

Về phần cái gọi là nữ chính, sau khi được phong hầu, lại tiếp mẹ ruột vào phủ, cùng tên nam nhân cặn bã, một nhà ba người sống một cuộc sống hạnh phúc.

Và nàng chính là đứa con gái duy nhất chết sớm.

Chẳng lẽ đây là kiếp thứ một trăm của nàng sao?....Quả thực cực kỳ bi thảm!

"Khụ khụ khụ..."

Nước không ngừng tràn ra từ khóe miệng, Tần Hề Hề chậm rãi mở mắt.

[Ôi trời ạ, đây là tiện nghi mẹ của ta sao?]

Âm thanh đó lại lần nữa xuất hiện khiến Tần Xu sợ hãi, suýt chút nữa ném văng đứa nhỏ ra khỏi lòng mình, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt to tròn của Tần Hề Hề, khiến bà có chút giật mình.

Chẳng lẽ những gì vừa rồi bà nghe được là tiếng lòng của con gái bảo bối sao? Sắc mặt bà có chút kích động, ôm Tần Hề Hề vào trong lòng. Bà quả thực được ông trời chiếu cố, có sức mạnh đặc biệt như vậy.

[Ôi trời,

khuôn mặt to lớn này, cánh tay này, đôi chân này, thật là hùng vĩ, không hổ là nữ cường nhân nặng hai trăm cân.]

Tần Hề Hề giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng ô ô.

[Quả nhiên không phải là trọng lượng mà người bình thường có thể chịu được. Nếu không buông ra, mặt ta sẽ bị đè dẹp lép.]

Tần Xu rút lại sức lực, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của Tần Hề Hề, bà lộ ra một cái tươi cười "hiền lành" của người mẹ, cũng chính là do nha đầu này nói, nếu đổi thành mấy tiểu tử thúi kia, dám nói như vậy, bà đã sớm một cái tát bay qua.

[Ôi, mẹ cũng thật đáng thương. Nếu không phải bị người cha cặn bã đầu độc mãn tính, nơi nào sẽ càng ngày càng béo. Cuối cùng, lúc chết cũng không thể ngồi dậy được...]

Nụ cười của Tần Xu chợt cứng đờ trên mặt. Vừa rồi là nói ai đã đầu độc bà? Người cha cặn bã, không phải là chồng của bà đi?

"Phu nhân, hai người kia nên xử lý như thế nào?"

Nha hoàn Kim Châu cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Xu, hai lão bà muốn hại Tần Hề Hề đều bị trói lại, ném xuống đất.

"Hừ, ai cho các ngươi lá gan dám hại con gái của ta!"

Tần Xu giơ chân muốn đá hai người kia, nâng nâng, nhưng không nâng nổi.

"Phu nhân, để nô tỳ tới."

Nha hoàn Ngân Bảo bày ra tư thế, hét lên một tiếng, trực tiếp đá vào mặt hai người, để lại hai dấu chân lớn.

"Kéo xuống, tra hỏi cho cẩn thận. Ta muốn xem là ai ăn gan hùm mật gấu, dám xuống tay với con gái của ta!"

Tần Xu xua tay, vẻ mặt tức giận.

Hai lão bà cúi đầu xuống, không nói một lời, tùy ý để hộ vệ mang hai người đi xuống.

"Nói đến, tiểu thư lúc này hẳn là nên ngủ trưa, làm sao có thể rơi xuống hồ?"

Kim Châu, người từ trước đến nay luôn cẩn thận, nhíu mày, tự hỏi ai lại muốn làm hại một đứa nhỏ. Mặc dù họ là đệ nhất hoàng thương, nhưng họ chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa. Phu nhân từ trước đến nay luôn có tấm lòng hiền lành, không bao giờ trách móc nặng nề người hầu của mình, còn nhiều lần giúp đỡ những nạn dân bị thiên tai và quyên góp tiền bạc cứu trợ. Theo lý thuyết, trong phủ hẳn là sẽ không có người sẽ xuống tay với một đứa nhỏ mới được nửa tuổi.

[Đề này ta biết.]

Ban ngày ngâm mình trong nước, lúc này Tần Hề Hề đã cực kỳ tỉnh táo. Khua nắm tay nhỏ bé của mình, thở phì phì giận dữ. Thiên Đạo đã đặt ra hạn chế đối với nàng, mỗi khi nàng trải qua một kiếp, tính cách của nàng sẽ gần giống với tính cách vốn có của kiếp đó, để không gây ra sự nghi ngờ cho người khác.

[Là cha cặn bã ôm ta ra ngoài, nói muốn mang ta đi chơi. Ngay khi hắn ôm ta, ta liền ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy, đã uống một bụng nước.]

Sắc mặt Tần Xu lập tức trở nên lạnh lùng, bà nhìn Kim Châu cùng Ngân Bảo, phát hiện bọn họ vẫn còn có vẻ nghi hoặc, thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, chỉ có bà mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Hề Hề.

"Nha hoàn đang chăm sóc Hề Hề ở đâu?"

Tần Xu ôm Tần Hề Hề ngồi xuống trong đình, bộ dáng không nhanh không chậm.

Bà không hề nghi ngờ lời nói của con gái nhỏ, rốt cuộc Hề Hề không biết bà có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, cũng không có lý do gì để hãm hại cha ruột của mình.

Nhưng Tần Xu lại không rõ, tại sao chồng bà lại muốn làm như vậy. Là bà đối xử với hắn không tốt sao?

"Kim Châu, ngươi tự mình đi xem đi, tiện đường gọi lão gia tới đây."

Sau khi suy nghĩ, vẫn là cần nghiệm chứng một chút.

[Ôi, Kim Châu tỷ tỷ muốn đi tay không một chuyến, cha cặn bã kia hiện giờ đã đến chỗ người tình nhỏ của mình, chuẩn bị giành công lao.]

Bang!

Chấn động kịch liệt vang lên, bàn đá trước mặt bị Tần Xu một chưởng trực tiếp đánh gãy.