Chu Dịch Dương ném Tần Hề Hề xuống ao nước, liền không để ý tới nữa. Vốn tính toán gần tối mới trở về, lại nhận được tin tức kế hoạch thất bại, vội vàng quay trở về.
Hắn giả vờ như không biết chuyện gì, đưa tay muốn ôm Tần Hề Hề.
[Không trách mẹ mắt bị mù, chỉ hận tra cha có dáng vẻ tiểu bạch kiểm mà thôi! Nếu không phải ta biết rõ cốt truyện , cũng muốn bị vẻ ngoài này đánh lừa rồi.]
Chu Dịch Dương mặc áo bào màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú, trên lông mày tự mang chút u sầu, khí chất tao nhã càng khiến hắn trở nên độc đáo, khiến người ta muốn đến gần.
"Ô oa..."
Còn chưa đυ.ng tới Tần Hề Hề, nàng liền oa oa khóc lớn. Tra cha vừa chạm vào nữ nhân và một đứa trẻ khác, Tần Hề Hề không muốn hắn ôm nàng.
Chu Dịch Dương vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, mày không dễ phát hiện nhăn lại. Quả nhiên là con gái của nữ nhân ngu ngốc đó, thực sự không khiến người khác ưa thích!
Tần Xu chú ý tới sự thiếu kiên nhẫn của Chu Dịch Dương, càng cảm thấy ghê tởm.
"Lão gia đi ra ngoài khi nào?"
Tránh khỏi tay Chu Dịch Dương, bà ôm Tần Hề Hề vào trong lòng. Nhãi con lập tức ngừng khóc và nở một nụ cười thật tươi với mẹ mình.
Tần Xu không khỏi bật cười theo, nhéo nhéo mặt nhãi con. Đúng là con gái của bà, thật đáng yêu.
"Tiền trang bên kia xảy ra chuyện, phu nhân còn chưa thức dậy, ta không muốn quấy rầy nàng, liền ra ngoài xử lý một chút."
Chu Tịch Dương không lo lắng có người biết mình mang Tần Hề Hề đi ra ngoài, cho dù những người đó có bị đánh chết, bọn họ cũng sẽ không bao giờ bán đứng hắn. Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy Tần Xu có thể nghĩ được nhiều như vậy.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Hề Nhi không có việc gì đi?"
Vẻ mặt hắn ta đầy lo lắng, những người không biết sự thật, căn bản sẽ không có chút nghi ngờ nào với hắn.
"Không sao, chỉ là có chút sợ hãi, không biết là tên đáng chết nào muốn hại Hề Nhi của ta. Lão gia, chờ khi điều tra được là ai, ngươi nhất định phải dùng tay chặt đứt chân thứ ba của hắn, để cho Hề Nhi của chúng ta hết giận!"
Tần Xu cũng không vạch trần, bà cũng không biết Tần gia đã có bao nhiêu người bị Chu Dịch Dương mua chuộc, cho đến khi bà xử lý xong hết những người đó, còn không thể xé rách da mặt. Bà giả vờ làm bộ dáng tức giận ngốc nghếch, sẽ không khiến Chu Dịch Dương hoài nghi.
"Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ không buông tha hắn."
Chu Dịch Dương vỗ vỗ tay Tần Xu, nói có lệ một câu, trong mắt tràn đầy hận ý. Nữ nhân này độc ác, xấu xa tàn nhẫn, thật sự không xứng làm phu nhân của Chu Dịch Dương hắn. Còn tốt, không cần bao lâu...
Tần Hề Hề cười ngây ngô, không tự chủ gặm vào bàn tay nhỏ bé của mình.
[Ha ha ha, chẳng lẽ tên tra cha này đang chuẩn bị tự thiến sao? Cũng không biết trong cung có chấp nhận một lão thái giám lớn tuổi như vậy không?]
Tần Xu không khỏi bật cười, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Nhân tiện, trước đây ta nghe nói lão gia thường xuyên đí đến hẽm Lục Liễu, sao ta không nhớ nhà chúng ta có sản nghiệp ở đó?”
Giả vờ tùy ý hỏi, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Chu Dịch Dương hơi thay đổi.
“Không phải Hề Nhi sắp tròn một tuổi, ta là đang muốn chuẩn bị lễ vật cho nàng. Tình cờ ở hẽm Lục Liễu có mấy căn nhà muốn bán nên ta đi qua xem. Hôm nay ta đi ngang qua đó và đã mua một cái rồi."
Hắn từ trong ngực lấy ra một tờ khế đất, trong lời nói như thể một người cha hiền thực sự yêu thương con gái của mình. Ngôi nhà ba lối vào ba lối ra này là do Chu Dịch Dương chuẩn bị cho hai mẹ con Chu Tinh, cũng chính là tình nhân nhỏ của hắn, còn không kịp đưa khế cho mẹ con họ, hắn đã nghe tin Tần Hề Hề chưa chết, liền vội vàng quay về. Hiện tại Tần Xu hỏi, hắn chỉ có thể trước giao tòa nhà này cho Tần Hề Hề, ngày sau lại làm tính toán.
"Lão gia có tâm."
Tần Xu lấy cho Tần hề Hề, trong lòng thầm mắng chính mình ngu ngốc. Biểu hiện có lệ của Chu Dịch Dương quá rõ ràng, trước đây hắn vẫn luôn như vậy, chỉ cần bà nghĩ kỹ hơn, là có thể phân biệt ra tới, vậy mà bà hiển nhiên chưa bao giờ chú ý quá.
"Được rồi, lão gia vất vả cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi. Hề Nhi đang sợ hãi, ta liền ở cùng nàng một lát."
Tần Xu không kiên nhẫn lá phải lá trái với Chu Dịch Dương, liền ôm Tần Hề Hề đi vào phòng trong.
Chu Dịch Dương xoay người rời đi, trong mắt tràn đầy sát ý. Nếu không phải hắn chưa hoàn toàn tiếp quản công việc kinh doanh của Tần gia, hắn làm sao có thể chịu đựng nữ nhân độc ác này sống đến bây giờ!
[Cóc hai chân rất khó tìm, nam nhân ba chân thì có rất nhiều. Mau bỏ hắn, lại tìm thêm mấy cái cha kế!]
Tần Hề Hề thấy Tần Xu có chút thương tâm, đưa tay muốn an ủi bà. Tuy nhiên, cánh tay nhỏ bé của nàng quá ngắn ,chỉ sờ đến một chiếc cằm dày.
"Phu nhân, đại công tử tới."
Giọng nói của Kim Châu vang lên, Tần gia đại công tử, cũng chính là đại ca của Tần Hề Hề, xuất hiện trong phòng.
Đại công tử Tần Khải Hiên năm nay mười bốn tuổi, là một thiên tài trẻ tuổi. Năm mười một tuổi tham gia khoa cử triều đình, lần lượt đỗ các kỳ thi tú tài và cử nhân với vị trí thứ nhất và thứ ba. Nếu không phải vì tuổi còn trẻ, hắn lại cảm thấy nền tảng của mình chưa đủ vững chắc, nên từ bỏ kỳ thi tiếp theo, sợ là sớm thành tiến sĩ trẻ tuổi nhất của hoàng triều.
"Mẹ, muội muội không có việc gì đi?"
Hắn ôm lấy Tần Hề Hề từ trong lòng Tần Xu, nhìn từ trên xuống dưới, thấy nàng quả thực không sao, thở phào nhẹ nhõm. Vốn là Tần Khải Hiên đang thảo luận với một người bạn tốt về những câu hỏi có thể xuất hiện trong kỳ thi khoa cử năm nay, thì nghe tin muội muội mình xảy ra chuyện, hắn vội vàng quay trở về.
[Oa, đúng là thiên tài trẻ tuổi, thanh phong tễ nguyệt đại ca. Dung mạo này, khí chất này, không giống mẹ một chút nào. Chỉ là đáng tiếc, còn trẻ đã chết ...]
Tần Hề Hề nói, làm cho Tần Xu không nhịn được nắm chặt nắm đấm, cắn chặt khớp hàm, ngăn cản chính mình kêu lên. Ngồi lặng lẽ chỗ đó, muốn nghe tại sao con trai bà lại chết trẻ. Bà lại không hề chú ý rằng, thân hình của Tần Khải Hiên trong nháy mắt cứng đờ, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
[Với tài năng và kiến
thức của đại ca, nếu bình thường tham gia khảo thí khoa cử, nhất định sẽ được kim bảng đề danh, ít nhất là đứng trong tam giáp. Đáng tiếc, hắn không cẩn thận khi kết giao bạn bè... Hại đại ca không những không được vào trường thi, mà kết quả thi cử nhân cũng bị hủy bỏ, còn bị tước đoạt tư cách tham gia khoa cử. tương lai không bao giờ được phép làm quan.]
Nghĩ tới đây, Tần Hề Hề không khỏi thở dài. Nàng có lòng muốn nhắc nhở đại ca, nhưng đáng tiếc mở miệng chỉ phát ra tiếng a a.
Thân là trưởng tử của Tần gia, Tần Khải Hiên cũng không phải là người yếu đuối gì. Sau khi mất đi tư cách tham gia khoa cử, hắn đã bí mật điều tra. Cuối cùng sau khi vất vả thu thập đủ bằng chứng, lại bị sát hại. Trong chuyện này, chính là người bạn của Tần Khải Hiên đã hợp tác với người khác, khi Tần Khải Hiên tìm được bằng chứng, liền tìm người bắt cóc hắn. Khiến những người đó nhục nhã hắn, lại cắt mất đầu lưỡi, rạch nát mặt hắn, đánh gãy tay chân và giam cầm lên. Tần Khải Hiên chính mình chứng kiến hết thảy
mọi chuyện, nhìn đệ đệ và mẹ mình lần lượt bị gϊếŧ chết, nhưng hắn không thể làm được gì. Những người đó giam cầm hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát hoặc tự sát. Mãi cho đến khi Tần gia hoàn toàn thay đổi, những người đó cắt một vết thương trên người hắn, mãi cho đến khi máu chảy cạn, hắn mới không cam lòng mà chết đi. Có thể nói, Tần Khải Hiên là người chết thảm nhất trong các ca ca của nàng...
"Mẹ, con còn có việc phải làm, con đi về trước."
Tuy không biết tại sao hắn có thể nghe được tiếng lòng của muội muội mình, nhưng hắn chắc chắn muội muội sẽ không làm hại hắn. Lo lắng Tần Xu sẽ phát hiện ra hắn khác thường, Tần Khải Hiên đem Tần Hề Hề đặt ở trên giường, trong nháy mắt xoay người, sắc mặt lạnh lùng, bước nhanh đi ra ngoài...
Sắc mặt Tần Xu khó coi, nghĩ tới chuyện có thể xảy ra, bà đều cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Bà không biết phải làm thế nào để nhắc nhở Tần Khải Hiên, còn bảy ngày nữa mới đến kỳ thi khoa cử, bà cần phải chuẩn bị trước một chút!