Thời gian vừa đến, buổi dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Buổi tiệc được chia làm hai phần: phần đầu là đấu giá từ thiện, phần sau là tiệc tối thoải mái hơn.
Các chỗ ngồi trong hội trường đã được ban tổ chức sắp xếp từ trước. Lục Hạc Chi dẫn theo Thư Linh cùng ngồi ở bàn chính, bên cạnh những người nhà họ Hàn và một số doanh nhân lừng lẫy khác trong giới kinh doanh.
Thư Linh là người phụ nữ duy nhất ngồi ở bàn chính, nên cô cảm thấy không mấy thoải mái. Dù cô không biết rõ danh tính hay xuất thân của những người này, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất và phong thái của họ, cô cũng đoán được địa vị của họ không hề tầm thường.
Huống chi, những người này còn được sắp xếp ngồi chung bàn với Lục Hạc Chi.
Thư Linh bất giác thẳng lưng lên, dáng ngồi ngay ngắn. Chiếc váy ôm lấy thân hình mảnh mai, khiến đôi vai và đường cong của cô lộ rõ, tựa như đôi cánh bướm đẹp đẽ.
Lục Hạc Chi hơi nghiêng người về phía cô, hai tay khoanh hờ trên đầu gối, dáng vẻ vô cùng ung dung và thoải mái.
“Không phải dịp gì quan trọng đâu, không cần phải căng thẳng thế.”
Khi nói, ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước, ánh sáng từ chiếc đèn chùm kiểu cổ trên trần rọi xuống, làm gương mặt anh càng thêm hài hòa và cuốn hút.
Thư Linh hơi ngạc nhiên, không ngờ anh nhận ra sự căng thẳng của mình. Cô ngẫm nghĩ rồi thấp giọng đáp:
“Nhưng nếu em thể hiện không tốt, chẳng phải sẽ làm anh mất mặt sao?”
Lời cô vừa nói, đôi mắt sáng ngời mang theo nét bối rối, ngơ ngác nhìn anh. Ánh mắt ấy, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy lòng như bị gãi ngứa.
Lục Hạc Chi nghe xong, chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu đợt đấu giá tiếp theo. Lục Hạc Chi đang định nói thêm với cô vài câu, thì Chương Thành cúi người tiến tới, gọi:
“Sếp.”
Anh thẳng người lên, lắng nghe Chương Thành thì thầm điều gì đó bên tai. Sau một thoáng, vẻ mặt anh không hề thay đổi, chỉ lơ đãng liếc mắt ra phía sau.
Sau khi Chương Thành rời đi, Lục Hạc Chi mới nhàn nhạt nói:
“Con bé nhà chú ba cũng đang ở đây.”
“Con bé nhà chú ba?”
Cách nói này khiến Thư Linh không hiểu ngay. Sau vài giây ngẩn người, cô mới nhận ra anh đang nói đến Lục Minh Minh.
Thư Linh lập tức quay đầu lại, nhưng ánh sáng phía sau khá mờ, cộng thêm người đông, cô không nhìn thấy bóng dáng của Lục Minh Minh đâu cả.
Trên sân khấu, một món đấu giá mới được mang lên – một chiếc sườn xám thêu tay từng được một ngôi sao nổi tiếng mặc qua.
Chiếc sườn xám này vốn đã được làm từ chất liệu và thủ công bậc nhất, nay lại thêm danh tiếng của ngôi sao, khiến nhiều người tham gia đấu giá.
Người dẫn chương trình bắt đầu với giá khởi điểm là 200.000 (700tr). Tiếng đấu giá liên tục vang lên, nhanh chóng đạt tới 800.000 (2 tỷ 8). Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Một triệu (3 tỷ 5).”
Là giọng của Lục Minh Minh.
Rõ ràng, Lục Hạc Chi cũng nhận ra. Anh lại nghiêng người, tiến sát hơn tới Thư Linh, khẽ cười hỏi:
“Có muốn anh thay em dạy dỗ cô ta một chút không?”
Thư Linh còn chưa kịp hiểu anh đang định làm gì, thì cổ tay cô đột nhiên bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay anh lạnh lẽo, khi đầu ngón tay chạm vào da cô, nhịp tim cô bất giác đập mạnh hơn hai nhịp.
Không đợi câu trả lời, Lục Hạc Chi đã cầm tấm bảng đấu giá trên bàn, đặt vào tay cô, sau đó nhẹ nhàng nâng tay cô lên, cùng với bảng đấu giá.
Từ đầu buổi đến giờ, chưa ai ở bàn chính tham gia đấu giá, vì mọi người đều mặc định rằng những nhân vật như họ chỉ tới để góp mặt, không hứng thú với các món đồ đấu giá.
Lần này, khi bàn chính bất ngờ giơ bảng, gần như toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía họ.
Lục Hạc Chi như không hề để ý đến xung quanh, cúi sát mặt Thư Linh, khẽ nói:
“Hai triệu (7 tỷ). Gọi giá đi.”
Giọng anh vẫn mang theo ý cười, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sức ép không thể phớt lờ.
Thư Linh sửng sốt, không biết anh muốn làm gì, nên tạm thời không phản ứng.
Thấy cô chưa mở miệng, anh lại nhẹ nhàng lặp lại, lần này giọng điệu có phần nghiêm hơn:
“Gọi giá đi.”
Mặc dù nụ cười trên mặt anh không đổi, nhưng Thư Linh vẫn cảm nhận được chút áp lực từ người đàn ông luôn giữ vị thế cao này.
Xung quanh là ánh mắt của hàng trăm người xa lạ, khiến toàn thân cô căng cứng. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành làm theo lời anh, cất giọng gọi giá:
“Hai triệu.”
Ở góc xa phía sau, Lục Minh Minh và nhóm bạn ngồi tại đó cũng nghe thấy tiếng gọi giá của Thư Linh. Nhưng vì không quay đầu lại, họ không biết cô là ai, chỉ nhận ra cô là bạn đi cùng của Lục Hạc Chi.
Lục Minh Minh thoáng thay đổi sắc mặt.
Chiếc sườn xám này vốn là món quà cô ta định mua để tặng mẹ nhân dịp sinh nhật, cũng là lý do chính khiến cô ta tham dự buổi đấu giá hôm nay.
Giờ đây, khi thấy bạn gái đi cùng của Lục Hạc Chi cũng tham gia đấu giá và lập tức nâng giá gấp đôi của mình, mặt mũi cô ta không khỏi khó chịu.
Nhóm bạn bên cạnh lập tức tỏ ra bất mãn thay cho cô ta.
“Cô gái đó thật kiêu ngạo! Nếu chỉ muốn đấu giá, có thể tăng từng chút một, cần gì ngay lập tức nâng giá lên gấp đôi như vậy? Rõ ràng là đang làm mất mặt Minh Minh!”
“Đúng rồi! Chắc cô ta nghĩ mình đi cùng cậu Lục nên mới dám không coi ai ra gì, ngay cả Minh Minh cũng không để vào mắt. Minh Minh, cậu không thể để cô ta lấn lướt được!”
Mặc dù Lục Minh Minh đã cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô ta vẫn cố giữ vẻ ngoài hòa nhã, gắng gượng cười, đáp:
“Có lẽ anh ấy không biết tớ ở đây, mà cô gái đi cùng chắc cũng không biết. Giờ cô ấy hứng thú với chiếc sườn xám thì gọi giá cao hơn một chút cũng là bình thường, không có chuyện cố ý làm mất mặt đâu…”
Khi ấy, cô bạn thân nhất của Lục Minh Minh, Quan Linh, chêm vào:
“Cái sườn xám này cậu định tặng dì mà, không thể dễ dàng để người khác lấy mất được.”
Nghe vậy, Lục Minh Minh lâm vào thế khó, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, rồi nói:
“Ừ, chắc phải xin lỗi cô ấy rồi…”
Nói xong, cô ta cầm bảng gọi giá, nâng thêm năm mươi nghìn:
“Hai triệu lẻ năm.”
Lần này, cô ta cố ý nói to hơn, thầm hy vọng sẽ khiến Lục Hạc Chi để ý thấy mình.
Nhưng không ai ngờ rằng, ngay sau đó, Thư Linh lại tiếp tục giơ bảng, nâng giá lên gấp đôi:
“Bốn triệu mốt (14 tỷ).”
“Cái gì…”
Sắc mặt của Lục Minh Minh thoáng cứng lại, trong khi Quan Linh bên cạnh, giọng nói trở nên lạnh lùng:
“Người phụ nữ kia rõ ràng là cố ý! Nếu là gọi giá bình thường, làm sao có thể hai lần đều gấp đôi giá của Minh Minh? Minh Minh, cậu không thể tiếp tục nhẫn nhịn như vậy được, nếu không chẳng phải sẽ bị cô ta làm mất mặt trước công chúng sao?”
Lục Minh Minh sao lại không hiểu điều này. Trong lòng cô ta đã đầy căm hận, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh.
“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi?” Cô ta nghiến răng, tiếp tục giơ bảng gọi giá, “Bốn triệu một trăm năm mươi ngàn.”
“Tám triệu ba trăm ngàn.”
“… Tám triệu ba trăm mười ngàn.”
“Mười sáu triệu sáu trăm hai mươi ngàn.”
“… Mười sáu triệu bảy trăm ngàn.”
“Ba mươi ba triệu bốn trăm ngàn (117 tỷ).”
…
Một chiếc sườn xám chỉ có thể xem là cao cấp, không ngờ lại bị nâng giá lên hơn ba mươi triệu. Rõ ràng điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Qua vài vòng đấu giá sau đó, hầu hết những người tham dự đều nhận ra có gì đó bất thường. Không ít người quen biết Lục Minh Minh đã bắt đầu quay sang nhìn cô ta với ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú khi thấy cảnh tượng này.
Còn Lục Minh Minh, cô ta không thể tiếp tục thêm nữa.
Tài khoản cô ta có thể linh hoạt sử dụng chỉ khoảng hơn mười triệu. Với mức giá này, nếu cô ta cố theo mà đối phương ngừng tay, tình huống sẽ trở nên vô cùng khó xử.
Dù gương mặt đã nóng bừng vì tức giận và xấu hổ, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng dừng lại trong nhục nhã.
“Thôi vậy… Nếu cô gái đó thích đến vậy, cứ để cho cô ta đi.”
Giọng nói của cô ta rõ ràng đầy miễn cưỡng, trông như đang chịu đựng sự uất ức rất lớn nhưng vẫn cố giữ phong thái “hiểu chuyện”, không khóc, không làm ầm lên.
Quan Linh bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của bạn mình thì không khỏi bất bình, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
“Đợi đấy, chờ buổi đấu giá kết thúc, tớ sẽ giúp cậu xả giận!”
Thư Linh hoàn toàn không ngờ rằng mình lại vô tình đẩy giá một chiếc sườn xám đã qua sử dụng lên tới hơn ba mươi triệu…
Và thậm chí, cô còn đấu giá thành công.
Mọi chuyện đối với cô vô cùng khó hiểu, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi thấy Lục Minh Minh bị làm bẽ mặt trước công chúng.
Cô chỉ cảm thấy gánh nặng đè lên mình, nhưng cũng không biết phải làm gì để thay đổi tình hình hiện tại.
Một giờ sau, phần đấu giá kết thúc, buổi tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Những vị khách quan trọng, bao gồm cả Lục Hạc Chi, bắt đầu bước vào giai đoạn giao lưu và xã giao.
Lục Hạc Chi cầm một ly champagne từ tay nhân viên phục vụ. Ly thủy tinh cao dài chứa thứ rượu màu nhạt lắc nhẹ trong tay anh. Ngón tay anh thon dài, sạch sẽ, các khớp xương nổi rõ, toát lên sự tao nhã.
Dù đứng giữa một nhóm những nhân vật lớn tuổi có địa vị cao trong giới thương mại, anh vẫn không hề lép vế, dáng đứng thẳng tắp, toát lên vẻ cao quý và lịch lãm.
Thư Linh đứng cạnh anh, cảm thấy nhàm chán, bèn tìm cơ hội nói với anh rằng cô muốn rời sang khu vực khác một lúc.
Nghe giọng cô, anh nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sau cặp kính mát lạnh thoáng nở nụ cười ấm áp.
“Được. Bên đó có đồ ăn, em cũng có thể ăn gì trước đi.”
“Vâng.”
Tiệc tối được tổ chức theo kiểu buffet. Các nhân viên chỉ phụ trách phục vụ champagne và rượu vang, trong khi thức ăn đều phải tự lấy tại khu vực phục vụ.
Thư Linh từ lâu đã cảm thấy đói, không nghĩ ngợi gì nhiều, đi thẳng đến khu vực buffet.
Trên bàn bày nhiều món ăn nguội. Cô chọn một vài món vào khay, định tìm một góc yên tĩnh để ăn, nhưng đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng:
“Này!”
Thư Linh bất giác quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay vào người vừa gọi. Trong giây tiếp theo, hai giọng nói đồng thời vang lên đầy ngạc nhiên:
“Là cô?!”
Người gọi là Lục Minh Minh và Quan Linh. Rõ ràng, cả hai đều không ngờ rằng người đi cùng Lục Hạc Chi lại là Thư Linh. Vẻ mặt của họ đầy ngạc nhiên và kinh ngạc.
Từ góc độ của họ, Thư Linh như hoàn toàn biến thành một người khác.
Bộ váy và kiểu trang điểm hôm nay khiến cô trông cao quý, thanh lịch đến bất ngờ, như thể cô sinh ra đã là một nàng công chúa xinh đẹp, còn vẻ ngoài mờ nhạt trước kia chỉ là lớp bụi bị ai đó cố tình phủ lên.
Lục Minh Minh sững sờ không nói nên lời, trong khi Quan Linh nhanh chóng phản ứng lại, gương mặt bừng lên sự giận dữ.
“Tôi biết ngay mà, ai lại đối đầu với Minh Minh như vậy chứ, hóa ra là cái đồ con hoang này!”
Quan Linh tuy là tiểu thư nhà danh giá, nhưng mối quan hệ giữa bố mẹ cô ta từ lâu đã rối ren như một mớ hỗn độn. Từ nhỏ cô ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh “bắt gian”, điều này khiến cô ta cực kỳ nhạy cảm với những vấn đề liên quan đến nɠɵạı ŧìиɧ.
Cũng chính vì thế mà Quan Linh ghét Thư Linh hơn bất kỳ ai trong nhóm bạn của mình.
Khi từ “đồ con hoang” bật ra, Thư Linh lập tức nhận ra họ đến để gây sự.
Cô không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử ở một nơi như thế này, nên định quay đi để tránh né.
Nhưng Quan Linh không hề cho cô cơ hội, ngay lập tức vươn tay chặn đường.
“Làm gì đấy? Nhìn thấy bọn tôi liền bỏ chạy, cô chột dạ à?”
Thư Linh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không nhịn được nữa, cau mày đáp lại:
“Tôi chột dạ gì chứ?”
Quan Linh trừng mắt giận dữ, nói:
“Cô đừng giả vờ ngây ngô nữa! Vừa nãy cô rõ ràng là cố ý! Mỗi lần gọi giá đều gấp đôi giá của Minh Minh! Cô biết rõ Minh Minh muốn chiếc sườn xám đó, vậy mà còn cố tình làm cô ấy khó chịu, giành giật với cô ấy!”
Lời nói của Quan Linh khiến Thư Linh thoáng do dự.
Dù là ý định của cô hay vì Lục Hạc Chi ép buộc, thì kết quả cuối cùng đúng là đã dẫn đến hiểu lầm như họ nghĩ. Cô không thể phủ nhận điều đó.
Sau khi suy nghĩ, cô đáp lại với giọng điệu bình tĩnh:
“Những món đấu giá như thế này, vốn dĩ là giá cao thì được. Nếu cô ấy nghĩ tôi cố ý giành giật, hoàn toàn có thể tiếp tục gọi giá.”
Nghe thấy những lời này, lửa giận trong lòng Quan Linh càng bốc cao.
“Cô đừng giả bộ! Hôm nay cô đi cùng anh họ của Minh Minh, rõ ràng có anh ấy làm chỗ dựa! Minh Minh chỉ có một mình, làm sao đấu giá được với cô?”
Nhắc đến Lục Hạc Chi, Quan Linh dường như tìm thấy nơi để trút giận, bật cười lạnh lẽo.
“Nói thẳng ra, người như anh họ của Minh Minh, làm sao lại quan tâm đến thứ hạ đẳng như cô? Chẳng lẽ cô chủ động quyến rũ anh ấy?”
Vừa nói, giọng cô ta càng mang thêm sự mỉa mai:
“Quả nhiên, mẹ nào con nấy. Cả hai mẹ con cô đều là loại đàn bà rẻ tiền.”
Ban đầu, Thư Linh không định để tâm đến những lời của cô ta, nhưng khi nghe nhắc đến mẹ mình với những từ ngữ xúc phạm như vậy, lửa giận trong lòng cô lập tức bùng lên.
Không một chút do dự, cô nhấc khay thức ăn vừa chọn xong, đổ thẳng lên người Quan Linh.
Những món ăn vương đầy nước sốt và bánh ngọt dính đầy trên ngực Quan Linh, trượt xuống vạt váy, tạo nên những vết bẩn rõ ràng trên chiếc lễ phục đắt tiền.
Quan Linh đứng sững trong một khoảnh khắc. Cô ta không ngờ Thư Linh lại dám ra tay. Lục Minh Minh, nãy giờ đứng im lặng phía sau, cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Khi hoàn hồn, Quan Linh giận đến mức muốn hét lên.
Nhưng dường như Thư Linh đoán được, cô lập tức lên tiếng, giọng lạnh lùng:
“Im miệng. Nếu cô không muốn gây chú ý, thì hãy im miệng lại.”
Khí thế đột ngột của Thư Linh khiến Quan Linh nhất thời cứng họng, thực sự không thốt ra lời nào.
Thừa cơ hội, Thư Linh tiếp tục nói:
“Các người thường gọi tôi bằng những từ đó, vậy chắc cũng biết, kiểu người như tôi chẳng cần để tâm đến điều gì, kể cả trong những tình huống thế này.”
“Tôi có làm ầm ĩ lên, cùng lắm chỉ bị người khác nghĩ là vô học. Nhưng điều đó chẳng quan trọng với tôi, vì trước nay mọi người vẫn nghĩ như vậy. Nhưng các người thì khác.”
Nói xong, cô nhìn thẳng vào Quan Linh, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy cảnh cáo:
“Cô hiểu ý tôi chứ?”
Quan Linh bỗng chốc bình tĩnh lại.
Hiểu chứ, sao lại không hiểu?
Dù ngày thường cô ta có ngang ngược cỡ nào, cũng biết rõ thể diện của gia tộc là điều vô cùng quan trọng.
Hiện tại, khu vực buffet này không có ai khác, những gì vừa xảy ra vẫn chưa bị ai phát hiện. Váy của cô ta dính bẩn, nhưng không phải không thể bịa ra lý do để che đậy.
Nhưng nếu cô ta làm to chuyện… thì đúng như Thư Linh nói, người khác sẽ chẳng quan tâm đến cô ta, mà chỉ nhìn thấy sự vô lý và mất mặt của cô ta.
Điều quan trọng hơn cả là, tất cả chuyện này vốn không liên quan gì đến cô ta. Cô ta chỉ muốn bênh vực Lục Minh Minh, không đáng để bản thân và gia tộc bị ảnh hưởng.
Lục Minh Minh nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Quan Linh, hiểu rằng những lời của Thư Linh đã khiến cô ta suy nghĩ.
Ánh mắt cô ta liếc về phía Thư Linh, mang theo một chút lạnh lùng.
Trước đây, cô ta không nhận ra rằng Thư Linh có thể phản kháng như vậy, không chỉ nhanh trí mà còn điềm tĩnh khi đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ…
Trong ấn tượng của cô ta, Thư Linh luôn sợ hãi đối đầu trực diện với mình. Chính vì thế, trong suốt những năm qua, cô ta liên tục tìm cách chèn ép Thư Linh, mà chưa từng gặp phải sự phản kháng nào.
Điều này khiến cô ta luôn nghĩ Thư Linh chỉ là một con búp bê ngoan ngoãn, để mặc cô ta tùy ý điều khiển.
Nhưng giờ đây, con búp bê ấy bỗng biến thành một hòn đá, hơn nữa còn là hòn đá biết phản kháng. Cảm giác vừa ngạc nhiên vừa không cam lòng tràn ngập trong lòng cô ta.
Tuy nhiên, cô ta cũng hiểu rằng tình huống hiện tại không phù hợp để tiếp tục. Dù không có những mối bận tâm như Quan Linh, ở bên ngoài cô ta luôn phải duy trì hình tượng một người chị hiền lành và bao dung.
Cô ta bước lên trước, đóng vai người hòa giải:
“Thôi nào, Linh Linh, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Chẳng phải tớ đã nói rồi sao? Có lẽ mọi thứ chỉ là sự trùng hợp. Bây giờ biết người đấu giá với tớ là Tiểu Linh, tớ càng chắc chắn mình đã nghĩ đúng.”
“Tất cả là lỗi của tớ. Cậu chỉ muốn bảo vệ tớ, tớ hiểu mà. Nào, chúng ta ra nhà vệ sinh xử lý bộ váy này trước đã, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Quan Linh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời Lục Minh Minh, rời khỏi đó.
Nhưng trước khi quay đi, cô ta vẫn không quên lườm Thư Linh một cái, giọng nói đè thấp, lạnh lẽo:
“Cái váy này, tôi nhớ kỹ đấy.”
—
Bên này, Lục Hạc Chi vẫn đang trò chuyện với những nhân vật lão làng trong giới kinh doanh về các vấn đề thương trường.
Chương Thành từ phía sau bước đến, cúi đầu gọi anh một tiếng: “Sếp.”
Tay Lục Hạc Chi đang nâng ly rượu khẽ dừng lại, nụ cười trên môi không hề biến mất, anh quay đầu nhìn một cái.
Không lâu sau, Lục Hạc Chi và Chương Thành đến bên một góc của sảnh tiệc, nơi gần cửa sổ sát đất.
Bên ngoài, ánh đèn hoa lệ chiếu sáng cả thành phố, dòng xe cộ tấp nập như những con sóng đổ dồn không ngớt. Lục Hạc Chi đứng đó, hai tay đút vào túi quần âu, dáng vẻ thoải mái và ung dung.
Chương Thành đứng phía sau chếch về bên phải anh, như thường lệ cúi đầu cung kính, tường thuật lại: “Sếp, bên cô ba quả thực đã bị gây khó dễ.”
“Ừ, rồi sao?”
Giọng Lục Hạc Chi ấm áp, như thể anh hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Chương Thành nhận ra, tiếp tục kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra với Thư Linh.
Ban đầu, sắc mặt Lục Hạc Chi không có nhiều biến đổi. Nhưng khi nghe đến việc Thư Linh không chỉ không khóc mà còn ra tay trước, anh hơi nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bị bắt nạt mà không khóc, còn dám ra tay trước à?”
Sau khi nói những lời đó, không biết nghĩ đến điều gì, môi anh bỗng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh thản nhiên nâng tay, cúi đầu chỉnh lại tay áo lễ phục, ánh mắt dưới lớp kính trong suốt chứa đựng một nụ cười đầy ý vị khó đoán.
Một lúc sau, anh chậm rãi cất tiếng, giọng điệu dường như còn phảng phất chút tiếc nuối:
“Đáng tiếc, còn rất muốn thấy cô ấy khóc nữa cơ.”