Người khác chưa nói, bà Vương ở cạnh nhà đã không chịu nổi, “Mẹ nó, cả nhà đều không biết xấu hổ, tự mình làm bậy còn đổ cho người ta, cả nhà bọn họ đúng là toàn thứ lòng dạ đen tối! Nếu chuyện này không bị vạch trần, không biết chừng người ta còn nói Bảo Trân ra sao nữa. Thật quá là không biết xấu hổ!”
Thôn dân cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề, ôi chao, đúng là bắt nạt người quá mà? Ai lại đi làm chuyện như vậy chứ!
Mọi người bắt đầu nhìn mẹ Tống bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, càng không nể nang, “Bà với con trai bà cút về thôn đi, tỏ vẻ phách lối cái gì, làm như mình là bá chủ, thực ra trong bụng toàn là thứ dơ bẩn! Lại còn dám tự hào là người thành phố nữa.”
“Thời phong kiến, bọn địa chủ còn không tính toán đến mức này, đúng là bẩn thỉu quá, mau mau hủy hôn đi cho khuất mắt!”
“Chị Lý, nhà các người đừng có bận tâm, chúng tôi đều thấy rõ chuyện, ai cũng đứng về phía các người, nhìn rõ gia đình kia toàn nói xấu!”
“Đúng rồi, Bảo Trân đừng buồn, đến hôm nào thím sẽ nhờ người tìm mối tốt cho cháu, không thèm thứ nhà này!” Người vừa nói là bà mai đi cùng mẹ Tống, bây giờ bà ta cũng nhìn mẹ Tống đầy vẻ khinh bỉ.
Trước khi đến đây, mẹ Tống cũng không hề nói rằng con trai bà ta đã để ý đến người chị họ của Bảo Trân!
Gây ra chuyện này, rõ ràng khiến cho bà mai mất uy tín, bà ta cũng không biết phải giấu mặt vào đâu!
Bà mai càng nghĩ càng tức giận, không khách sáo chỉ tay vào mẹ Tống, “Bà Tống à, con người không thể như vậy được, nhà bà không có nguyên tắc trước mà lại hại người khác, làm vậy không chấp nhận được! Để xem, tôi sẽ nói với chồng tôi, tìm lãnh đạo nhà máy, bà như vậy rõ ràng là đang phá hoại hình ảnh công nhân chân chính!”
Mẹ Tống sống đến ngần này tuổi, đã lâu rồi chưa bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng như vậy, đặc biệt người mắng lại là những nông dân bà ta xem thường nhất.
Oái oăm thay, lời bọn họ mắng toàn là sự thật, bà ta không cách nào phản bác.
Mẹ Tống đứng đấy, tiến thoái lưỡng nan, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ, răng nghiến chặt gần như sắp vỡ.
Ngay lúc nghe bà mai nói sẽ nhờ chồng tố cáo với lãnh đạo nhà máy, sắc mặt của mẹ Tống càng trở nên trắng bệch, đầu óc quay cuồng, suýt chút nữa ngã khuỵu.
Chồng của bà mai, thầy Hà, là một thợ kỹ thuật trong nhà máy, có nhiều học trò dưới trướng, nếu ông ta báo cáo lên lãnh đạo, con trai bà ta còn mặt mũi nào phát triển ở nhà máy nữa, tiền đồ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Mẹ Tống vừa thấy nhục nhã, trong lòng lửa giận bùng lên, từng đợt từng đợt, càng ngày càng mãnh liệt.
Bà ta quay sang nhìn thím hai vẫn còn đang hùng hổ, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác căm ghét.
Tất cả đều do đồ ngu này mà ra, nếu không phải vì bà ta chạy đến gào thét mọi chuyện, tình hình sao lại ra nông nỗi này, con trai mình làm sao có thể mất mặt!
Đều là lỗi của đồ ngu này!
Vẻ mặt mẹ Tống dần trở nên lạnh lùng, bà ta nhìn thím hai đầy căm hận, không ngần ngại đổ hết tội lên đầu đối phương, “Chuyện này không liên quan đến con trai tôi, phải trách thì trách con gái nhà bà, chính là do con ả Lý Phán Nhi không đứng đắn cứ chạy theo con trai tôi, chính là cô ta tự mình đeo bám.”
Im lặng, sự im lặng chết chóc bao trùm.
Toàn bộ thôn dân trong sân đều há hốc mồm, ánh mắt sững sờ tột độ đổ dồn vào mẹ Tống và thím hai.
Mọi người nhìn mẹ Tống và thím hai hết lần này đến lần khác, ai nấy đều há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không thể nói thành lời.
Mặc dù thường ngày thôn xóm cũng náo nhiệt nhưng phần lớn đều là chuyện vụn vặt như nhà cô lén cắt trộm hành lá nhà tôi, hoặc là con nhà cô đánh vỡ đầu con nhà tôi.
Nhưng chuyện trước mắt này thì quá bùng nổ!
Mọi người ngây người mất mấy phút, cuối cùng cũng có người phản ứng lại, giọng nói vô cùng kinh ngạc: “Ý của bà là, trước đấy Tống Phương Viễn đi xem mắt Bảo Trân, sau khi xem mắt xong, Phán Nhi lại chặn em rể nửa đường, sau đó Tống Phương Viễn quay sang thích Phán Nhi, rồi vội vã chạy đến đây để hủy hôn?”