Sắc mặt của Tần Đức Minh và Lạc Nhàn lập tức tái mét.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?”
Người tỏ ra bình tĩnh nhất lại là đại trưởng lão. Ông nhìn chằm chằm vào trắc linh bàn, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc và trầm ngâm. Sau một hồi, ông mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo sự thận trọng:
“Tình huống của con bé rất đặc biệt, lão phu không thể phán đoán.”
Tần Đức Minh sốt ruột hỏi:
“Vậy… vậy phải làm sao? Có phải Thanh Thanh đã gặp vấn đề gì không?”
Đại trưởng lão lắc đầu. Ánh mắt ông vẫn dán chặt vào trắc linh bàn, lông mày nhíu lại như đang do dự điều gì. Cuối cùng, ông mới mở miệng, chậm rãi nói:
“Ý của ta là… mời lão tổ ra mặt giám định!”
“Mời lão tổ?”
Mọi người đồng loạt kinh hãi. Chỉ là kiểm tra tư chất thôi, sao lại cần đến lão tổ ra tay?
Khi nhìn thấy trắc linh bàn nhấp nháy luân phiên giữa ánh đỏ và xanh, trong lòng Tần Như Thanh đã dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Đây là ý gì? Muốn đỏ thì cứ đỏ, muốn xanh thì cứ xanh, nhấp nháy liên tục như đèn giao thông thế này là sao?”
Khi đại trưởng lão đề nghị mời lão tổ ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Như Thanh lập tức sụp xuống.
Đại trưởng lão là ai chứ? Trong gia tộc, ngoài lão tổ ra thì ông là người có tu vi cao nhất. Nếu đến cả ông cũng không nhìn ra kết quả từ trắc linh bàn, chẳng lẽ nàng thật sự có vấn đề gì?
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết kiếp trước của nàng lập tức phát huy tác dụng, não bộ tự động xây dựng hàng loạt tình huống kịch tính.
Ví như nàng không phải con ruột nhà họ Tần, mà là đứa trẻ được nhặt về… Thậm chí còn mang huyết mạch yêu tộc, thế nên trắc linh bàn mới bị mất kiểm soát. Sau đó nàng sẽ bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi gia tộc và bước lên con đường tìm kiếm thân thế, báo thù thiên hạ...
Trời ạ! Không thể nghĩ tiếp được nữa!
Ở một bên, Lạc Nhàn nghe thấy lời mời lão tổ thì vô cùng lo lắng, vội vàng nói:
“Đại trưởng lão, từ biểu hiện của trắc linh bàn, chẳng phải Thanh Thanh là song linh căn Hỏa Mộc sao? Sao lại cần phải kinh động đến lão tổ?”
Đại trưởng lão lắc đầu, chỉ đáp ngắn gọn:
“Không phải Hỏa Mộc linh căn.” Nhưng lý do vì sao cần mời lão tổ thì ông không giải thích thêm.
Nhị trưởng lão thoáng vẻ nghi hoặc, cất giọng:
“Ta còn nhớ khi nãy, huyết tuyến của đứa trẻ này vừa nhỏ xuống đã lập tức lan đầy trắc linh bàn. Đây là dấu hiệu linh căn cực kỳ thuần khiết. Nếu không phải trắc linh bàn phát ra hai màu sắc thì ta còn nghĩ rằng nó là Thiên linh căn nữa...”