Sắc mặt của Tần Đức Minh và Lạc Nhàn lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Tần Đức Minh cân nhắc một chút rồi chỉ về phía Tần Như Thanh:
“Bẩm lão tổ, đây là tiểu nữ, tên là Như Thanh.”
Lão tổ ừ một tiếng, giọng nói bình thản:
“Tần Như Thanh, con tiến lên đây.”
Tần Như Thanh lập tức có cảm giác giống như học sinh bị giáo viên gọi lên văn phòng để nói chuyện riêng. nàng cắn răng, nhanh chóng bước lên trước mặt lão tổ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà.
Lão tổ quay lại ra hiệu cho đại trưởng lão:
“Trắc linh bàn.” Sau đó, bà nhìn về phía Tần Như Thanh, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng không hề nghiêm khắc:
“Đưa ta một giọt máu của con.”
Tần Như Thanh không dám chậm trễ, vội lấy ngân châm đâm vào ngón tay giữa, để máu nhỏ xuống trắc linh bàn.
Cảnh tượng giống như trước lại tái diễn. Linh văn trên trắc linh bàn lập tức được lấp đầy, rồi ánh sáng đỏ và xanh lại thay phiên nhau lóe lên.
Sắc mặt của lão tổ vẫn không thay đổi, tựa như đã sớm đoán được kết quả này. Bà bấm một pháp quyết, tựa như đang thi triển bí pháp nào đó. Chẳng mấy chốc, một luồng linh quang được rót vào trắc linh bàn, khiến kim chỉ trên bàn quay cuồng điên loạn.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kinh người đã xảy ra. Ánh sáng trên trắc linh bàn dần ổn định lại, cuối cùng, ánh sáng xanh biến mất, chỉ còn lại ánh sáng đỏ bùng lên rực rỡ.
Lão tổ khẽ gật đầu, bình thản nói:
“Quả nhiên là hỏa thuộc tính, linh căn có độ thuần khiết hoàn hảo. Đó là Thiên Hỏa linh căn.”
Thiên Hỏa linh căn? Là Thiên Hỏa linh căn!
Tần Đức Minh và Lạc Nhàn đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập sự vui mừng khôn xiết.
Tần Đức Minh nắm chặt tay rồi lại buông ra. Để tránh sai sót, ông vẫn hỏi:
“Nhưng tại sao trước đó tiểu nữ cũng có thể kích hoạt được linh thạch mộc thuộc tính?”
Lão tổ không trả lời ngay, mà nhìn về phía Tần Như Thanh, giọng nói mang theo chút ôn hòa hiếm hoi:
“Con lại cho ta một giọt máu nữa.”
Tần Như Thanh hoàn toàn không do dự, dùng ngân châm đâm vào ngón tay lần nữa. Máu rỉ ra, nàng định nhỏ vào trắc linh bàn nhưng lão tổ đã đưa tay ngăn lại.
Giọt máu vừa rơi xuống liền chầm chậm bay lên không trung, sau đó lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay của lão tổ.
Bà giơ ngón tay đang giữ giọt máu ấy lên, đưa sát vào mắt quan sát. Trong mắt những người xung quanh, đây chỉ là một giọt máu bình thường, nhưng trong mắt bà, giọt máu này lại mơ hồ tỏa ra một tia xanh nhạt.