Ở Mạt Thế, Ta Được Nam Chính Trọng Sinh Cứu Vớt

Chương 1: Người Đưa Tin Tử Thần

"Lại nữa rồi, lại là kẻ xui xẻo nào đây?"

"Nghe nói là người từ một căn cứ nào đó, đi làm nhiệm vụ mà khi qua thành phố K thì bị bọn xác sống vây kín. Lúc sắp bị tiêu diệt cả đội, cô ta đòi người ta 30 tinh hạch mới chịu ra tay giúp."

"Người đó hình như cũng tình nghĩa lắm, còn nhờ cô ta đưa thi thể đồng đội về, chắc phải tốn không ít tinh hạch."

"Ai mà biết được bọn xác sống đó có phải cô ta dẫn tới không chứ. Lần nào cũng vậy, chỗ nào cô ta xuất hiện thì kiểu gì cũng có người chết, đúng là xui tận mạng."

"Nhỏ tiếng thôi, cô ta là dị năng giả cấp S đấy. Đắc tội cô ta, người chết tiếp theo có khi là cậu.”

“Suỵt, cô ta ra rồi kìa!"

Người vừa chê cô xui xẻo lập tức câm bặt, chẳng còn chút vẻ mặt khinh ghét ban nãy. Thay vào đó, anh ta dè dặt nhìn về phía người phụ nữ vừa bước ra từ khu hành chính.

‘Cô ấy’ tên là Cố Lan Tranh, mặc một chiếc váy đỏ rượu cổ yếm bắt chéo.

Trong thế giới hậu tận thế, khi trang phục thường chỉ còn tông màu đen xám ảm đạm, bộ váy ấy trở nên cực kỳ nổi bật, như một sắc màu duy nhất giữa màn đêm tăm tối. Nhưng trên ngực cô lại gắn một chiếc trâm cài hoa hồng đen kèm mạng che mặt bằng vải đen, đôi tay đeo găng tay ren đen, và đầu đội mũ có mạng che, để lộ nửa gương mặt qua lớp vải mỏng.

Nếu không phải vì chiếc váy đỏ kiêu sa, bộ trang phục của cô hẳn đã trông như đồ đi dự tang lễ.

Dù bị mạng che mặt che khuất, vẫn có thể thấy rõ dung mạo tinh xảo của cô, đẹp đẽ như một búp bê sứ.

Nhưng chính vì vẻ đẹp ấy mà khi ánh mắt của Cố Lan Tranh nhìn thẳng vào ai, không ít người lập tức nhớ đến những con búp bê ma trong các bộ phim kinh dị trước tận thế, dù họ đã quen với những khuôn mặt gớm ghiếc của lũ xác sống ngoài kia.

Ngày đầu tiên Cố Lan Tranh đến căn cứ Băng Hà, không ít người nhắm vào cô bởi gương mặt xinh đẹp và dáng vẻ mảnh mai yếu đuối. Có kẻ liều lĩnh buông lời khiếm nhã, thậm chí giở trò động tay động chân.

Nhưng rồi, tất cả bọn họ lần lượt bỏ mạng ngoài căn cứ. Kẻ thì bị xác sống vây gϊếŧ, người thì bị đồng đội phản bội, có kẻ lại gặp phải cướp gϊếŧ người.

Điểm chung duy nhất: cái chết của họ luôn được Cố Lan Tranh tận tay mang tin trở về.

Ban đầu, dân căn cứ đều cho rằng những kẻ đó chết là đáng đời.

Dù sao họ cũng là dị năng giả hay ức hϊếp người khác, gây chuyện khắp nơi. Nhưng càng nhiều người chết, nỗi sợ Cố Lan Tranh trong lòng dân căn cứ cũng lớn dần.

Họ bắt đầu nghi ngờ, liệu những cái chết đó có phải do chính tay cô ra tay không.