Ở thời mạt thế, chỉ cần có đủ tinh hạch, ai cũng sẵn sàng làm việc mà chẳng buồn đặt câu hỏi.
Căn phòng nhỏ trống trải, chỉ có một bức tường treo một tấm bảng đen lớn. Trên bảng ghim chi chít những bức ảnh của nhiều người, có ảnh chụp riêng, có ảnh được cắt ra từ những bức ảnh nhóm. Phần lớn trong số đó đã bị đánh dấu X đỏ chói trên mặt, chỉ còn một người ở chính giữa vẫn còn nguyên vẹn.
Cố Lan Tranh giơ chiếc nhẫn vàng trong tay lên ngắm, qua vòng nhẫn nhìn về phía người duy nhất chưa bị gạch mặt. Trong ảnh là một người phụ nữ mặc sườn xám đen, có vài nét giống với Cố Lan Tranh nhưng vẻ đẹp của cô ta lại sắc sảo, cứng cỏi hơn nhiều. Chính sự khác biệt này làm hai người không quá giống nhau.
"Trương Cảnh Sơn bọn chúng chết rồi, chết thảm lắm. Từ lúc thấy tôi xuất hiện thay vì cứu viện, biểu cảm của chúng thật thú vị.”
“Giá mà chị cũng được thấy."
Giọng nói của Cố Lan Tranh trầm ấm, dịu dàng như lời thì thầm của một người tình.
"Nhưng không sao, tôi đã quay lại. Khi đến lượt chị, tôi sẽ cho chị xem từng cảnh một."
Ngón tay cô lướt nhẹ trên bức ảnh của người phụ nữ, như đang chạm vào gương mặt thật của cô ta. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đầy âm điệu của kẻ tình si nhưng lạnh lùng thấu xương:
"Những con tốt thí đã dọn xong. Đã đến lúc giải quyết món chính rồi."
Nụ cười của cô ngọt ngào, đôi mắt lại băng giá, nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Lời cuối cùng thốt lên mang vẻ dịu dàng mà lạnh lẽo:
"Cố Dao Cầm, người chị thân yêu của tôi. Bây giờ, đến lượt chị rồi."
Cố Lan Tranh nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay đau nhói.
Cúi đầu nhìn xuống, cô phát hiện ngón tay mình không biết đã bị một góc nhẫn cắt phải. Máu nhỏ xuống viên đá ruby trên nhẫn, và trong khoảnh khắc, ánh sáng kỳ lạ phát ra từ chiếc nhẫn, bao phủ lấy cô.
Ánh sáng ấy khiến Cố Lan Tranh cảm thấy cơn buồn ngủ dữ dội không thể cưỡng lại.
Cô cố gắng lê bước đến chiếc giường dự phòng trong căn phòng nhỏ rồi ngã xuống. Ngay khi nằm xuống, cơn buồn ngủ xâm chiếm, buộc cô phải nhắm mắt và chìm vào giấc mơ.
Trong giấc mơ, nửa đầu đời của cô hiện lên như thực tại.
Từ khi còn nhỏ, cha cô bất ngờ dẫn về một đứa bé gái tên là Cố Mộng, nói rằng đó là chị em cùng cha khác mẹ của cô.
Sau đó, để không ai coi thường Cố Mộng, cha tuyên bố với bên ngoài rằng họ là chị em ruột và đổi tên cô bé thành Cố Dao Cầm.
Đổi lại, mẹ cô từ bỏ việc quản lý doanh nghiệp nhà họ Cố, giao toàn bộ quyền lực lại cho cha cô.
Từ đó, mẹ cô cắt đứt quan hệ với cha và Cố Dao Cầm, lạnh nhạt suốt hơn mười năm trời.