Người đàn ông từng làm bao người cười nghiêng ngả qua chiếc micro, giờ như tan biến vào không khí. Ngay cả khi mẹ cô bỏ đi, ông chỉ im lặng, ánh mắt đỏ ngầu, chẳng nói một lời.
“Khi đó, sao bố không nói gì? Cả đời bố kiếm sống bằng lời nói, tại sao không hét lên mắng bà ấy vài câu? Dù chỉ là nguyền rủa thôi cũng được.”
Hi Châu khẽ vuốt mu bàn tay khô gầy của bố.
“Nhưng bố à... Con chỉ muốn sống như thế này thôi.”
“...”
“Con xin lỗi.”
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn vẫn hướng ra cửa sổ, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
“Có lẽ, phải tìm một viện dưỡng lão khác thôi.”
Từ bỏ tất cả những gì còn lại của bố.
Dù vậy, việc bố cô có thể sống xa hoa lúc tuổi già hoàn toàn là nhờ vào tiền của mẹ. Bởi vì Hi Châu từng chấp nhận điều kiện thay thế chị mình, cầu xin mẹ giải quyết chỗ ở cho bố.
"Nếu ly hôn, mọi sự giúp đỡ sẽ chấm dứt."
Hi Châu đã cố gắng rất lâu vì bố, nhưng sự kiên nhẫn của cô sớm cạn kiệt. Và rồi, cô nhìn thấy đôi môi bố mình khẽ mấp máy trong vô thức:
“Nghiên Hi à... Nghiên Hi à...”
“...!”
Gương mặt Hi Châu thoáng chốc vặn vẹo.
"Lại như vậy... Lần nào cũng vậy!"
Cô chưa bao giờ thoát khỏi vai trò trung gian. Bố cô chỉ nhìn thấy hình bóng mẹ qua cô, trong khi mẹ lại xem cô như một tấm lá chắn.
Sau khi chị gái bị thương, chị cũng muốn dùng Hi Châu làm cầu nối để giao tiếp với thế giới. Từ khi trở thành người phiên dịch cho người khiếm thính, Hi Châu luôn là người truyền đạt ý của người khác.
Mọi người luôn nhìn xuyên qua cô để thấy một người khác.
“Đúng vậy, bố, vì đây là điều con giỏi nhất...”
Ánh mắt Hi Châu chợt trở nên kiên định.
Tối hôm đó, 10 giờ đêm.
Tút… tút… tút…
Tiếng chuông vang lên đúng giờ như hôm qua.
Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược 9 phút, Hi Châu hít sâu, trông vô cùng bình tĩnh:
[Hôm nay mình không được hoảng loạn.]
Tiếng chuông kéo dài rồi đột ngột tắt. Cô nhanh chóng nhấc máy, giọng chắc chắn:
“Quyết định chưa?”
[Sao lúc nào cũng gọi đúng giờ vậy?]
“Chỉ là tâm trạng thôi. Dù sao anh cũng không thể gọi lại mà.”
[...]
“Đến số thật của tôi còn không biết nữa là.”
[...]
“Được rồi, ngoan ngoãn nhận điện thoại đi.”
Có thật không? Mình đang đùa giỡn với chồng mình sao? Hi Châu kích động siết chặt nắm tay.
“Vậy, anh quyết định chưa? Sẽ khôi phục như cũ hay muốn 20 tỷ?”
[Trước đó, tôi muốn biết một chuyện.]
Giọng đối phương bỗng trở nên ngập ngừng, kéo dài.
[Hồng Hi Châu.]
“...!”
Cách gọi chính xác đầy đủ tên làm cô nổi da gà. Anh... gọi tên cô?
[Sao anh biết cái tên này? Làm sao biết cô ấy là vợ tôi?]
“... Hả?”
[Tôi đã phong tỏa toàn bộ thông tin cá nhân của Hi Châu rồi.]
“...”
[Rốt cuộc bị tiết lộ từ đâu?]
“...”
[Cô ấy không thể nào nói cho anh những chuyện này...]
Giọng nói của đối phương chậm rãi, như đang lẩm bẩm, để lộ cảm xúc có phần méo mó.
Hi Châu cảm thấy an tâm hơn, vì điều này không phải do anh đã nhìn thấu thân phận của cô.
Cô thở phào, người thả lỏng, nhưng trái tim lại đập mạnh đến mức như sắp nổ tung.
[Anh đang ở gần tôi sao?]
“...!”
[Tuy tôi có thể chặn truyền thông, nhưng không thể bịt miệng bạn học hay người quen. Có thể chúng ta có mối liên hệ trong vòng sinh hoạt.]
“Chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phản ứng lớn vậy...!”
Hi Châu căng thẳng đến mức giọng cao hẳn lên.
Lẽ ra cô phải là người nắm thế chủ động, nhưng giờ lại bị anh nắm lấy nhược điểm, khiến cô cảm thấy vô cùng bực bội. Quyền kiểm soát như một cục xà phòng trơn tuột khỏi tay.