Cũng may Thẩm Ẩn Thanh thiện lương tươi sáng như ánh mắt trời, dễ nói chuyện hơn nhiều so với Quý Du Trì, nhân vật phụ âm trầm lạnh lùng. Đối phương khẽ gật đầu: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, hy vọng sau này cậu đừng làm chuyện bắt nạt bạn học nữa, cố gắng học hành đi.”
“Ừm.” Quý Tự vội gật đầu.
Sau khi hóa giải xong mâu thuẫn với Thẩm Ẩn Thanh, tâm trạng Quý Tự tốt lên, cảm thấy mình đã giảm bớt khả năng kết cục thảm hại.
Cậu thử hỏi: “Có thể cùng cậu đọc sách không?”
Thẩm Ẩn Thanh không hổ là nhân vật chính, rất rộng lượng: “Tùy cậu.”
Quý Tự mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cậu đặt balo lên thảm cỏ, lấy sách ra chuẩn bị đọc thì nghe thấy một tiếng cười nhạo từ xa: “Quý ca, đang làm gì vậy?”
Quý Tự nhíu mày, ngẩng lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Những tên “đàn em” trước kia luôn đi theo “cậu” lúc này đang khoác tay nhau đến, trên mặt mang vẻ chế nhạo rõ ràng.
Lại thêm một khoản nợ.
Quý Tự tức muốn chết với nguyên chủ, không hiểu sao cậu ấy còn trẻ mà lại có thể gây chuyện như vậy.
“Cậu đi trước đi.” Quý Tự thu sách lại, nói với Thẩm Ẩn Thanh ở bên cạnh.
Thẩm Ẩn Thanh cũng nhận ra tình hình không ổn, liền nhặt balo lên rồi rời đi.
Lê Thương thấy Quý Tự lại giúp đỡ Thẩm Ẩn Thanh, rất không hài lòng: “Quý ca, anh thật là không thú vị. Không giúp đỡ anh em mình thì thôi, sao lại càng ngày càng gần gũi với cái tên học sinh giỏi yếu đuối đó?”
Là một câu chất vấn.
Nhóm bạn xấu này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nhưng Quý Tự biết mình cũng là một kẻ yếu, không thể đánh lại họ, chỉ có thể dùng cách khác.
Mưu trí cũng không xong, cậu hiểu chỉ số thông minh bình thường của mình.
Nếu không thì cũng không đến nỗi phải vào trường nghệ thuật, lại còn phải nhờ vào gia sư.
“Giờ tôi không thể bắt nạt bạn học được nữa.” Quý Tự nhét sách vào balo, nói với giọng ủ rũ, “Tôi đã bị Quý gia đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Lê thương và đám đàn em ngẩn người: “Cái gì cơ?”
Chỉ có diễn xuất là có tác dụng, Quý Tự vô cùng tự tin, hơn nữa cậu nói cũng không hoàn toàn là nói dối.
Quý Tự học theo nguyên chủ, túm lấy tóc, làm mặt vẻ khó chịu và uất ức: “Dù sao mấy ngày nữa các cậu cũng sẽ biết thôi, tôi thật ra không phải là thiếu gia thật sự của Quý gia, mấy ngày này ông nội đã chuẩn bị nhận lại cháu ruột rồi, hơn nữa tôi cũng sắp tự lập rồi.”
Cậu nói rất tự nhiên, nhưng đám đàn em trước mặt lại ngẩn ra.
Lê Thương nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Vậy thiếu gia thật sự của Quý gia là ai? Quý ca, anh đi đấu với cậu ta đi! Sao cậu ta tới là anh phải nhường chỗ?”
Có lẽ vì diễn xuất của cậu rất tốt, đám đàn em ban đầu thay đổi thái độ bây giờ lại có phần chân thành hơn.
Quý Tự coi như không nhìn thấy, lắc đầu, giọng ủ rũ: “Không đấu lại đâu, đối phương là Úc Trì.”
“Mẹ nó! Là Úc Trì mà tôi biết sao?” Một tên đàn em thốt lên.
Nghe thấy tên Úc Trì, sắc mặt Lê Thương thay đổi, hắn vẫn chưa quên sự sợ hãi khi bị ánh mắt của Úc Trì nhìn tối qua ở cổng trường.
Hắn đã mơ thấy ác mộng suốt cả đêm, vì vậy khi biết Quý Tự sáng nay có mặt ở trường, hắn dẫn theo đám anh em đến tìm Quý Tự để xả giận.
“Ừ.”
Cũng không có gì phải giấu, theo tiến trình trong cuốn sách, chẳng bao lâu nữa Quý gia sẽ công bố sự trở lại của Quý Du Trì.
Thấy Quý Tự gật đầu, Lê Thương vòng vo quanh co: “Quý ca, tôi thấy tối qua Úc Trì đến đón anh, các anh thân thiết lắm à?”