“Sẽ không rách.” Lộ Hào nheo mắt lại, nói rồi đi đến cửa mở chiếc ô giấy dầu ra.
Cùng lúc chiếc ô giấy dầu mở ra, một mùi máu tanh tỏa ra.
Lộ Hào nheo mắt lại, những chiếc ô giấy dầu này quả nhiên có vấn đề!
“Lộ Hào, chiếc váy này phải xử lý như thế nào?” Đứng ở trong sân, Hứa Nghi cầm ô của Lộ Hào lấy chiếc váy được đựng trong túi ra.
Tối qua cô ta rõ ràng đã chôn chiếc váy xuống đất, nhưng nửa đêm chiếc váy vẫn trở lại trên người cô ta.
Lộ Hào đưa tay nhận lấy chiếc váy từ Hứa Nghi, lấy ra một tờ giấy vàng từ trong túi.
Giọng của Hứa Nghi hơi run run, "Lộ Hào, cậu định làm gì vậy?"
Lộ Hào không đáp, tự mình bọc tờ giấy vàng quanh chiếc váy, rồi lấy hộp diêm mang từ trong phòng ra.
Diêm châm lửa đốt tờ giấy vàng, ngọn lửa xanh bùng lên, chỉ trong chốc lát, chiếc váy bên dưới tờ giấy vàng đã cháy thành tro bụi.
Xác định váy đã cháy thành tro, Lộ Hào mới phủi phủi bụi vô tình dính trên tay.
Còn gì an toàn hơn là đốt đi chứ.
Hứa Nghi đứng bên cạnh xem mà há hốc mồm, trời mưa thế này, đừng nói là đốt váy, ngay cả việc châm lửa cũng khó, vậy mà cô ta vừa tận mắt chứng kiến Lộ Hào đốt cháy một chiếc váy giữa trời mưa!
"Lộ Hào, cậu giỏi quá!" Hứa Nghi chớp chớp mắt, giọng nói đầy phấn khích.
Lộ Hào lợi hại như vậy, chỉ cần đi theo cô thì mình nhất định có thể sống sót rời khỏi đây!
Lộ Hào giống như không nghe thấy lời khen của Hứa Nghi, chỉ chuyển tầm mắt nhìn lên chiếc ô giấy dầu phía trên đầu mình.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hình như cô cảm thấy chiếc ô giấy dầu trên đầu rung lên một cách mất kiểm soát, giống như đang kìm nén cơn giận dữ.
Là vì cô đã phá hủy "vật phẩm màu đỏ" này mà cảm thấy bất mãn?
Lộ Hào đưa tay sờ lên mặt ô, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác dính nhớp.
Cô cúi đầu nhìn, đầu ngón tay sạch sẽ, không dính bất cứ thứ gì.
Trong không khí tràn ngập hơi ẩm nhớp nháp, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Mặc dù đã quen với môi trường như vậy từ lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Thật khó chịu, cái môi trường mà mình vất vả lắm mới thoát ra được lại xuất hiện một lần nữa, thật sự còn kinh tởm hơn cả nuốt phải ruồi!
...
Lộ Hào không nhìn ra chiếc ô giấy dầu có vấn đề gì, lúc trả ô lại thì gặp đúng bà chủ.
"Khách thấy chiếc ô này thế nào?" Bà chủ đột nhiên tiến lại gần Lộ Hào, chỉ vào chiếc ô Lộ Hào vừa trả lại hỏi.
Cô ta cười một cách kỳ quái, rõ ràng là giọng điệu bình thường, nhưng lại khiến người ta vô thức cảm thấy rợn người.