Tối hôm đó, sau khi Chân Nhàn Ngọc được đưa vào động phòng, hệ thống im lặng suốt cả ngày mới xuất hiện.
Vì muốn giữ nàng ở lại làm nhiệm vụ, nó cũng liều mạng luôn rồi.
[Ta vừa mới xin cho cô một buff bảo vệ tân thủ từ tổng bộ, đã được phê duyệt rồi. Trong thế giới này, cô có thể miễn dịch với ba lần tổn thương chí mạng. Nói cách khác, dù bị cắt đứt cổ họng, cô cũng sẽ không chết. Hi vọng ký chủ thân ái đừng tiếp tục nằm ì, hãy tích cực làm nhiệm vụ, sống sót đến ngày hoàn thành toàn bộ cốt truyện của nguyên chủ, rồi khi đó…]
Câu nói còn chưa dứt, hệ thống đột ngột ngừng lại, sau đó tốc độ nói tăng nhanh, trở nên rất gấp gáp: [Không ổn, người làm nhiệm vụ khác gặp vấn đề rồi, ta phải đi xem ngay. Nếu có gì cần thì để lại lời nhắn! Đúng rồi, trong lư hương kia có mê dược, cô cẩn thận nhé. Ta đi đây.]
Chân Nhàn Ngọc nhướng mày. Sau khi chắc chắn hệ thống đã biến mất, nàng mới nhìn về phía lư hương đang tỏa ra làn khói nhàn nhạt.
Nàng vốn tưởng rằng mê dược này là do phu quân trên trời rơi xuống của mình sai người đặt, mục đích là khiến nàng hôn mê để tiện ra tay.
Nhưng qua một lúc, nha hoàn trong phòng đều ngã rạp, mà nàng thì không có chút phản ứng gì.
Trên nóc nhà bỗng có tiếng động, sau đó một nam nhân mặc đồ đen nhảy xuống: “Chủ tử bảo ta nói với cô, đừng manh động! Hôm nay như vậy, chắc chắn là Phó Hoài An đã biết trước điều gì đó. Hiện tại chỉ không rõ hắn có nghi ngờ đến cô hay không. Mấy ngày tới cô phải an phận, không được tự ý hành động, mọi chuyện nghe lệnh của chủ tử.”
Chân Nhàn Ngọc: “…”
Ồ, đúng rồi. Quên mất, nàng vẫn còn là một mật thám.
“Tuy nhiên, đây là thuốc giải ba tháng của cô. Cô luôn là một người thông minh, đừng nghĩ đến chuyện phản bội chủ tử. Hậu quả đó cô không gánh nổi đâu.” Nam nhân áo đen nói xong lại đưa ra một gói giấy: “Đây là Tam Bộ Mê Hồn Tán, đến cả đại hán cao to cũng sẽ gục sau ba giây. Cô giữ lại đề phòng. Nếu phát hiện dấu vết sổ sách, có cơ hội nhất định phải lấy được!”
Nam nhân áo đen nói xong phát hiện nàng luôn cau mày, như thể có điều quan trọng cần nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu: “Cô phát hiện được gì sao?”
“Quả thật.” Chân Nhàn Ngọc gật đầu.
Trong mắt nam nhân lộ rõ vẻ vui mừng: “Mau nói đi!”
Chân Nhàn Ngọc nghiêm túc: “Ta phát hiện lời của ngươi trước sau mâu thuẫn, logic không hợp lý. Ngươi nói không có lệnh của chủ tử thì ta không được tự ý hành động, nhưng lại bảo thấy sổ sách nhất định phải lấy. Rốt cuộc ta phải làm thế nào?”