Thẩm Già Dư ôm lấy ngực, điều chỉnh lại hơi thở, cảm nhận cơn đau đang dần dịu đi. Cậu mỉm cười yếu ớt, khuôn mặt vẫn trắng bệch, nhẹ giọng nói rằng mình không sao, nghỉ ngơi một lát là được.
Dù vậy, người hầu không dám lơ là, vẫn đứng bên cạnh, cô ấy luôn chú ý đến cậu, sẵn sàng gọi người hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, sắc mặt của Thẩm Già Dư cuối cùng cũng khá hơn, cơn đau từ ngực cũng dần biến mất.
Cậu nở một nụ cười nhợt nhạt nhưng chân thành, dịu dàng trấn an người hầu rằng mình đã ổn. Lúc này người hầu mới yên tâm phần nào.
Chẳng bao lâu sau, người quản gia khi trước lại bước vào, lịch sự thông báo rằng đã chuẩn bị xe đưa cậu đến nhà của ngài Văn Tu Hành. Ông cũng giải thích rằng đã liên lạc với quản gia bên đó và thông báo rằng ngài Văn tạm thời trở về công ty xử lý công việc.
Nghe nói mình sẽ đến nhà của ngài Văn Tu Hành, Thẩm Già Dư thoáng ngạc nhiên. Cậu không ngờ anh lại đồng ý.
Chỉ đến khi chiếc xe sang trọng dừng trước một căn biệt thự, cảm giác về cuộc hôn nhân này mới thực sự rõ ràng với cậu.
Bước vào biệt thự, người đầu tiên chào đón cậu là một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, vẻ ngoài hiền hòa. Bà tự giới thiệu mình là quản gia nhà họ Văn, tên của bà là Thôi Huệ.
Nhìn Thẩm Già Dư , dì Thôi nở nụ cười rạng rỡ, không tiếc lời khen ngợi: “Đúng là một cậu bé xinh xắn.”
Người lái xe đơn giản trao đổi vài câu với dì Thôi, sau đó giao hành lý của Thẩm Già Dư cho bà rồi rời đi.
Hành lý của cậu rất ít, chỉ gồm một số bộ quần áo cần thiết và thuốc dùng trong trường hợp phát bệnh đột ngột.
Dì Thôi dẫn Thẩm Già Dư đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho cậu, đồng thời giới thiệu sơ qua về cách bố trí và các thành viên trong gia đình nhà họ Văn. Thái độ ân cần và dịu dàng của dì Thôi khiến sự căng thẳng và cảm giác xa lạ của Thẩm Già Dư cũng được vơi bớt phần nào.
Dì Thôi nhận ra sắc mặt của Thẩm Già Dư không được tốt lắm. Có lẽ trải qua một ngày với quá nhiều biến cố đã khiến cậu kiệt sức.
Với sự tinh tế của mình, dì Thôi quyết định để cậu có một không gian riêng tư và thời gian nghỉ ngơi, đồng thời dặn dò cậu nếu cần gì cứ gọi bà. Trước khi rời đi, bà không quên hỏi cậu thích ăn món gì.
Nghe vậy, Thẩm Già Dư nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày, khẽ nói cảm ơn dì Thôi, đồng thời giải thích rằng cậu không có yêu cầu gì đặc biệt về món ăn.
Khi dì Thôi rời khỏi, căn phòng rộng lớn trở nên im ắng lạ thường.
Thẩm Già Dư chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế mềm mại, nụ cười mỉm vừa vẽ trên môi dần phai nhạt.
Từ giờ phút này cậu thật sự chỉ có một mình.
Nhưng ít ra cậu đã có thể giúp được gia đình.
Thẩm Già Dư khẽ lau khóe mắt, ép mình nở một nụ cười sau đó gọi điện thoại cho mẹ.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trên màn hình hiện lên gương mặt dịu dàng của một người phụ nữ. Vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt của mẹ Thẩm đã lập tức đỏ lên.
Ngày trước, khi nhận được hợp đồng của nhà họ Văn, bà đã không đồng ý. Là một người mẹ, bà không muốn lấy hạnh phúc của con trai mình để đổi chác. Hơn nữa, bà biết nếu chồng bà còn tỉnh táo, ông cũng sẽ không bao giờ chấp nhận điều này.
Thế nhưng sau khi biết chuyện, Thẩm Già Dư lại kiên quyết đồng ý cuộc hôn nhân ấy. Từ nhỏ, cậu đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, việc lén lút ký hợp đồng chính là quyết định táo bạo nhất mà cậu từng làm. Cậu nghĩ rằng chỉ có cách này mới có thể giành lấy thêm cơ hội và thời gian điều trị cho ba.
Giọng mẹ Thẩm run rẩy, bà hỏi con trai sau khi đến nhà họ Văn có ổn không. Qua khung hình, Thẩm Già Dư thoáng nhìn thấy người ba đang hôn mê nằm trên giường bệnh. Từ khi được cấp cứu thoát khỏi ICU, ông Thẩm Thanh Hoài vẫn chưa tỉnh lại một lần nào cả.