Ùng——
Điện thoại của Hạ Duệ Phong rung lên, nhận được một tin nhắn mới.
Cậu chuyển giao diện, click vào xem, một người có tên WeChat là DCN gửi một dấu chấm.
"Đã gửi tin nhắn cho cậu rồi." Đặng Thành Ninh nói.
Hạ Duệ Phong đã lâu rồi không thấy WeChat của Đặng Thành Ninh, cậu theo bản năng click vào ảnh đại diện, là một bức ảnh chụp từ trên cao, một tòa nhà cũ màu xám đen, trên bức tường bong tróc in bóng cây loang lổ.
Đây là tòa nhà dạy học của trường Trung học Thực nghiệm, Hạ Duệ Phong nhận ra ngay. Tầng một là phòng dụng cụ thể dục, bên cạnh là văn phòng của tổ Thể dục. Năm đó cậu thường xuyên tập luyện trên sân vận động bên cạnh tòa nhà này, thời gian tập luyện dài đằng đẵng khiến tòa nhà cũ màu xám đen này, bao gồm cả cỏ cây bên cạnh, trở nên thân thiết và quen thuộc.
Hạ Duệ Phong trước đây luyện chạy đường dài, đến giờ ảnh đại diện WeChat của cậu vẫn là đường chạy của trường Thực nghiệm.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp một bạn học cũ cũng dùng trường Thực nghiệm làm ảnh đại diện, cậu thật sự đã dành quá nhiều thời gian ở đây, không nhịn được buột miệng: "Ảnh đại diện WeChat của cậu là tòa nhà của trường Thực nghiệm phải không?"
Cậu nhớ hồi cấp ba, Đặng Thành Ninh không dùng ảnh đại diện này, lúc đó ảnh đại diện của Đặng Thành Ninh hình như là một chú chim đang bay trên bầu trời.
Mẹ của Hạ Duệ Phong ghé sát lại: "Để mẹ xem, để mẹ xem."
Mẹ của Đặng Thành Ninh vui vẻ: "Quả nhiên là bạn học cũ, có chút ăn ý. Mẹ còn thường thắc mắc, sao ảnh đại diện của nó lại là một tòa nhà?"
"Hồi trước lớp bồi dưỡng Toán Olympic thường học ở tòa nhà Thành Quảng." Đặng Thành Ninh giải thích, "Ảnh chụp tùy tiện thôi, lười đổi."
Lớp bồi dưỡng Toán Olympic, đúng rồi, Hạ Duệ Phong nhớ ra. Trước đây lớp bồi dưỡng cho học sinh giỏi của trường Thực nghiệm đều học ở phòng học cũ của tòa nhà Thành Quảng, học sinh thể dục bọn họ thì tập luyện ở dưới lầu. Lúc tập luyện vất vả, mệt muốn chết, nhìn thấy học sinh giỏi tan học, từng người một bước ra khỏi tòa nhà Thành Quảng, Hạ Duệ Phong sẽ nghĩ, không biết cuộc sống của top 50 của khối là như thế nào, có phải rất dễ dàng, rất thoải mái không.
Buổi tối này có thể nói là vui vẻ hòa thuận, phụ huynh hai bên đều rất vui vẻ. Hai bà mẹ tay trong tay, xuống đến bãi đậu xe, người thì nói thường xuyên liên lạc, người thì nói đến nhà chơi nhiều hơn. Cứ như thể đã là thông gia từ lâu, khiến Hạ Duệ Phong suýt nữa quên đường về, đi lòng vòng mãi chẳng tìm thấy xe của mình.
Đặng Thành Ninh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, anh đi thẳng đến chỗ đậu xe, bấm chìa khóa, dừng lại bên cạnh một chiếc Panamera màu xám xanh, mở cửa ghế phụ, yên lặng chờ đợi.
Mẹ của Đặng Thành Ninh lên xe, lưu luyến chào tạm biệt mẹ của Hạ Duệ Phong.
Chiếc xe thể thao màu xám xanh xinh đẹp khởi động, từ từ rời đi trong ánh mắt tiễn biệt của ba người nhà họ Hạ.
Hạ Duệ Phong: "..."
Mẹ cậu: "Con có chút chí khí đi."
Hạ Duệ Phong: "... Con còn chưa nói gì mà."
Bố cậu: "Mẹ con chỉ cần nhìn hơi thở của con là biết con muốn nói gì rồi."
Hạ Duệ Phong: "..."
Hình ảnh chiếc xe hơi bóng bẩy đẹp mắt kia vẫn còn lởn vởn trước mắt Hạ Duệ Phong, cậu im lặng, cho đến khi ngồi lên chiếc xe điện BYD nhỏ bé của mình.
"Con nói nè—" Cậu chạm vào màn hình, bật bài hát thập niên 80 mà bố mẹ cậu yêu thích, "Thấy xe người ta chưa? Con thấy á, tìm đối tượng vẫn nên chú ý môn đăng hộ đối, cùng chung sở thích một chút. Không phải là con không có chí khí, mà điều kiện của con kém người ta quá xa, chắc chắn nói chuyện cũng không hợp nhau."