Quét mắt một vòng, cuối cùng An Nhiên dừng ánh mắt lên người Tần Thiên Vũ, vẻ mặt hăng hái hỏi: “Mau nếm thử xem hương vị thế nào?”
Nhiệm vụ của nàng là hầu hạ tốt Tần Thiên Vũ, còn những người khác nàng không quan tâm.
Nghe thấy lời nói đầy mong đợi của An Nhiên, Tần Thiên Vũ khẽ mím môi. Hắn nâng tay, các đốt ngón tay rõ ràng, cầm lấy đôi đũa đặt trên bàn ăn, gắp một miếng măng. Ăn xong, nhìn thấy An Nhiên dường như đang chờ đợi đánh giá của mình. Miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Nghe được câu trả lời, An Nhiên cười tủm tỉm. Có vẻ như kết quả khá là thành công.
Tần Thiên Vũ vẫn là dáng vẻ thong dong tao nhã, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh.
Đến nỗi Tương Thiên Cảnh Hiên, vừa mới bắt đầu hắn chỉ ôm tâm thái nếm thử, vì khẩu vị ăn uống của hắn rất kén chọn. Nhưng không ngờ, sau vài đũa, hắn ta ăn càng lúc càng nhanh, sợ bị người khác cướp mất.
Khi bữa ăn kết thúc, nhìn vào đáy đĩa, không còn sót lại một chút gì. Điều này làm cho An Nhiên cảm thấy rất hài lòng. Ăn sạch sẽ không còn gì chính là lời khen tốt nhất về tài nấu nướng của nàng.
Sau khi ăn uống no đủ, không biết là vì không khí hay lý do gì, khí lạnh trên người Tần Thiên Vũ đã giảm bớt, khuôn mặt dưới ánh đèn cũng không còn lạnh lùng như trước.
Tương Thiên Cảnh Hiên bắt chéo chân, cả người như không có xương, tựa vào ghế phía sau, trông không khác gì một tên lưu manh.
“Khó trách Thiên Vũ lại thu nhận ngươi.”
“Dương An Nhiên, ta cho ngươi lợi ích gấp đôi, từ nay về sau ngươi theo ta đi. Thế nào, suy nghĩ một chút?”
Biểu cảm đáng khinh thật sự được thể hiện rất tốt. An Nhiên nhìn thấy cảnh này, nàng rất muốn tát vào mặt hắn ta.
Tên này là đang quang minh chính đại đào góc tường? Không thấy chính chủ còn ở ngay bên cạnh sao? Hắn muốn chết thì Dương An Nhiên nàng cũng không ngăn cản. Nhưng mà làm ơn, đừng có kéo nàng xuống nước được không?! Nàng nỗ lực lấy lòng lâu như vậy, mãi mới có chút tiến triển đó.
Cảm nhận được một ánh mắt đang rơi trên người mình, có vẻ như cũng đang chờ đợi câu trả lời từ An Nhiên.
Cái này còn cần phải suy nghĩ sao? Tất nhiên là không được rồi! Nàng đã bán mình cho người khác rồi! Cho dù không phải là tự nguyện!
Nhưng, lời này làm sao có thể nói trước mặt chính chủ được?!
“Không cần đâu, hắn... khá tốt.” An Nhiên xấu hổ nói.
Ở trước mặt chủ tử vẫn nên nói lời dễ nghe một chút. Vì lợi ích của chính mình. An Nhiên luôn làm mọi việc rất thỏa đáng.
Hắn, khá tốt. Tần Thiên Vũ nghe được lời này, lỗ tai không kìm được mà giật giật. Tầm mắt lập tức chuyển sang nơi khác, có vẻ như rất vừa lòng với câu trả lời này.
Tương Thiên Cảnh Hiên chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: “Thật sự không suy nghĩ một chút sao?”
Thanh âm gợi cảm khàn khàn vang lên: “Ngươi nên đi rồi.” Một đạo ánh mắt sắc bén bắn về phía Tương Thiên Cảnh Hiên.
“Ta...” Rất thức thời mà câm miệng lại.
Không nghi ngờ gì nữa, Tương Thiên Cảnh Hiên đã bị đuổi ra ngoài. Trường hợp bị đá ra khỏi nhà như thế này thật sự hiếm có! Ai mà không vội vàng mời hắn ta chứ?! Chỉ có gia đình này, thật là không biết trân trọng! Hừ! Đối với hành vi mất mặt như thế này, Tương Thiên Cảnh Hiên đã tìm ra một lý do rất hợp lý cho mình.
An Nhiên lặng lẽ dọn dẹp những thức ăn thừa trên bàn, còn Phấn Đoàn ăn uống no đủ thì không biết đã chạy vào một góc nào đó rồi.
Tần Thiên Vũ đứng ở một bên, ánh mắt không rõ ràng mà nhìn An Nhiên. Trong đôi mắt đen tuyền không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Tuy rằng An Nhiên cúi đầu, nguyên lực cũng thấp, nhưng một người sống sờ sờ như vậy đứng ngay trước mặt, nàng vẫn có thể cảm nhận được.
“Lại đây.” Thanh âm trầm thấp truyền vào tai An Nhiên. Nàng bĩu môi, buông công việc trong tay, chậm rì rì đi đến bên Tần Thiên Vũ.
Trên tay vẫn còn ẩm ướt, vội vàng lau lung tung lên người mình. Nàng cúi đầu, dáng vẻ như như sẵn sàng nghe sai bảo.
Tần Thiên Vũ căng chặt môi, lấy từ trong nhẫn không gian đỏ như máu của mình ra một chiếc vòng tay, rồi ném vào lòng An Nhiên.
An Nhiên ngây người một chút, mơ hồ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, không hiểu cho lắm. Ừm! Là một người hầu tận tâm và hoàn thành nhiệm vụ quá xuất sắc, nên ... thưởng cho mình một chút, sau này tiếp tục cố gắng hơn nữa?
Vòng tay này nhìn qua thật tinh xảo, những đường nét màu bạc đơn giản và tinh tế, trên đó còn một viên hồng bảo thạch được chế tác rất tỉ mỉ. Mặc dù An Nhiên không hiểu nhiều về các món đồ như thế này, nhưng nàng rất rõ ràng rằng món này chắc chắn rất đáng giá!
Dù trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng An Nhiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giả vờ không hiểu và hỏi một cách khiêm tốn: “Đây là?”
“Đá truyền tin.”
Hử? Đá truyền tin?! Vừa nghe tên này, An Nhiên lập tức cảm thấy không ổn. Không phải là phần thưởng sao?
Thấy Tần Thiên Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như đây chỉ là một món đồ rất bình thường, An Nhiên cũng không dám hỏi thêm nữa. Nàng chỉ gật đầu một cách mơ hồ, như thể hiểu nhưng không hiểu. Tuy vậy, trong lòng nàng vẫn có chút tiếc nuối.
“Nhỏ máu nhận chủ đi.” Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt ngu xuẩn của An Nhiên, Tần Thiên Vũ không khỏi nhíu mày và nhắc nhở một câu. Nữ nhân này làm sao vậy? Vẻ mặt ngu xuẩn này, chẳng lẽ là do nàng ta ở cạnh con ma thú ngu ngốc của mình quá lâu, bị lây nhiễm rồi sao?
An Nhiên nghe được lời này, ánh mắt lập tức sáng lên. Nhỏ máu nhận chủ gì đó, những thứ như vậy thường là bảo bối đó.
Chẳng lẽ... Nghĩ vậy, An Nhiên nhắm mắt lại, không hề do dự mà cắn đứt đầu ngón tay. Ngay lập tức máu bắt đầu tuôn ra như thể không tiếc gì, ào ạt rơi xuống hồng bảo thạch.
Vẻ mặt đầy chờ mong nhìn chằm chằm hồng bảo thạch. Đợi nửa ngày, nhưng chẳng có thay đổi gì lớn. Nhiều lắm chính là màu sắc của nó trở nên rực rỡ hơn so với trước đây thôi.
Tưởng là đất núi sẽ rung chuyển, Thần Khí cấp sử thi xuất thế chứ? Chậc, làm tốn công vô ích. Còn chảy biết bao nhiêu máu mà chẳng được gì
“Đeo lên đi.” Thanh âm như mệnh lệnh vang lên, làm người nào đó vẫn đang mơ màng bừng tỉnh lại.
An Nhiên vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn đeo lên tay.
“Không được tháo xuống.”
“À.”
Nghe được câu trả lời này, Tần Thiên Vũ thấy An Nhiên đang chăm chú nhìn vào vòng tay trên tay phải, tay trái buông thõng bên cạnh. Dù vết máu trên ngón trỏ tay trái đã ngừng chảy, nhưng vết máu còn vương lại vẫn chứng minh rằng nơi này đã từng phải chịu đựng sự ngược đãi từ chủ nhân!
Hắn mím môi, nắm lấy ngón tay bị thương của An Nhiên. Tử sắc nguyên tố chi lực chậm rãi truyền vào ngón trỏ bị thương. Rất nhanh, vết máu dần dần biến mất.
Thấy cảnh này, An Nhiên đã sớm kinh ngạc không nói nên lời. Này cũng quá mức biếи ŧɦái đi. Nguyên tố chi lực còn có thể dùng như vậy?! Tuy nhiên, trên mặt nàng vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, như thể đã quen với những điều này.
Nhìn thoáng qua ngón trỏ đã khôi phục như ban đầu, An Nhiên cảm thấy nàng cần phải bình tĩnh lại.
“Đi ngủ đi.” Giọng nói của Tần Thiên Vũ từ trên truyền xuống.
An Nhiên ước gì có thể nhanh chóng chạy đi.
“À thì, ngủ ngon nha.” Nói xong, nàng vội vã chạy lên phòng nhỏ trên tầng hai, trước khi đi còn không quên ôm lấy Phấn Đoàn.
Trong lòng An Nhiên đã sớm hỗn loạn, nàng giờ chỉ có một ý nghĩ: Thứ này thật sự là càng ngày càng béo rồi. Không được, về sau phải cho nó ăn ít đi! Nên giảm cân rồi, về sau không tìm được tức phụ thì làm sao bây giờ?
(Tức phụ: Vợ, nương tử.)
Ánh sáng ấm áp của buổi sáng xua tan làn sương mù cuối cùng đang bao phủ Học viện Hoài Thư, một ngày mới bắt đầu.
Trong một tòa tiểu lâu hai tầng xinh xắn, một nữ tử thân hình nhỏ nhắn, duyên dáng, mặc chiếc váy dài xếp ly màu xanh nước biển và áo màu xanh nhạt, đang chăm chỉ và tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng trong bếp ở tầng một.
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng với y phục tím thẫm xuất hiện ở bàn ăn trong bếp. Lạnh lùng cao ngạo, không thể xem thường.