"Sao lại là Đại trưởng lão nữa rồi, bổn Thiếu chủ ra lệnh các ngươi tránh ra không được sao?"
Có Sở Yên mở đầu, Sở Diễn vội vàng đưa ra thân phận của mình.
"Quyền hạn của Thiếu chủ cao hơn Đại trưởng lão, tự nhiên là được." Mặc Long vệ nói rất nghiêm túc, đồng thời cung kính cúi đầu, nhường đường cho Sở Diễn và Sở Yên.
Sở Yên hả hê: "Hừ, coi như các ngươi biết điều, còn nhớ ai mới là chủ nhân của Sở gia."
Sở Diễn thấy vậy, khẽ nhướng mày. Thân phận Thiếu chủ Sở gia còn có quyền lực hơn hắn tưởng tượng. Ban đầu còn tưởng rằng Sở gia nuôi một Thiếu chủ bù nhìn, quyền hạn đều bị tước đoạt hết, nào ngờ quyền hạn của Thiếu chủ chỉ đứng sau Gia chủ, còn có thể vượt qua Đại trưởng lão. Khi đọc về nhân vật Sở Trường Sinh trong nguyên tác, hắn hoàn toàn không nhận ra điều này.
Không còn Mặc Long vệ ngăn cản, bọn họ rất nhanh đã đi tới lối ra địa cung.
Trước khi tới gần lối ra, Sở Yên đột nhiên dừng bước: "Huynh trưởng, muội còn có việc quan trọng phải làm. Long Ảnh vệ đang chờ ở lối ra, bọn họ sẽ tiếp tục hộ tống huynh về viện. Bây giờ Sở gia khác xưa rồi... Nếu huynh còn muốn ra ngoài, nhất định phải dẫn theo mười hai Long Ảnh vệ. Còn có một số việc chưa kịp nói rõ với huynh, chờ muội ra khỏi địa cung sẽ đi tìm huynh."
"Được." Sở Diễn gật đầu.
Trước khi tới địa cung, Sở Yên đã nói muốn lấy một thứ, nhưng mật đạo kia xảy ra chút ngoài ý muốn, chắc Sở Yên bận tìm hắn nên không có thời gian đi lấy.
Hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ xoay người, theo bản năng dặn dò một câu: "Muội cũng phải chú ý an toàn, vạn sự cẩn thận."
"..." Sở Yên khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng đi về phía trước, trước khi bóng dáng nàng biến mất, từ trong mật đạo truyền đến một tiếng đáp lại, dường như mang theo vài phần vui sướиɠ không rõ ràng: "Biết rồi!"
Ra khỏi địa cung, dưới sự hộ tống của Long Ảnh vệ, Sở Diễn trở lại ranh giới cấm địa.
Chân trái Sở Diễn vừa bước ra khỏi kết giới, một bóng dáng màu xám đã lao về phía hắn. May mà có Long Ảnh vệ chắn phía trước, Sở Diễn mới không bị đυ.ng trúng.
Chỉ là, Sở Diễn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm——
"Thiếu chủ!! Sao ngài lại tự mình vào địa cung trước? Hôm nay kết giới đột nhiên không cho Nam Trúc vào, không kịp đuổi theo ngài, may mà ngài không sao!!"
"A, đây là ai?!! Sao hắn dám đè lên người Thiếu chủ, thật quá đáng, đúng là không thể tha thứ! Thiếu chủ thân phận cao quý như vậy, sao có thể để người khác khinh nhờn..."
"Câm——miệng——!"
Sở Diễn bị ồn đến đau đầu, mặt không cảm xúc phun ra hai chữ, chặn cái miệng đang lải nhải của Nam Trúc lại.
Nam Trúc: "..."
Nam Trúc không nói được gì, vẻ mặt ấm ức nhìn Sở Diễn, phối hợp với gương mặt trẻ con của hắn, trông thật đáng thương.
Sở Diễn hắng giọng, nhìn hơn mười Long Ảnh vệ vẫn còn đứng xung quanh, an ủi: "Về rồi nói."
Lần này, để không bị bỏ lại phía sau, Nam Trúc cố ý bảo Bạch Loan bay chậm một chút, để Bạch Nhạn có thể theo kịp.
Theo quy củ, người hầu Sở gia đều cưỡi Bạch Nhạn, tuy Bạch Nhạn cũng là linh điểu, nhưng tốc độ chậm hơn Bạch Loan rất nhiều.
Bạch Loan là linh điểu chỉ có người Sở gia mới được cưỡi, hơn nữa số lượng cũng có yêu cầu nghiêm ngặt. Dưới dòng chính, nhiều nhất chỉ có thể dùng bốn con Bạch Loan. Mà giữa dòng chính, Địch tiểu thư Sở Yên là tám con, Thiếu chủ là mười hai con, Gia chủ là mười sáu con.
Nhìn Bạch Loan đang bay lượn nhàn nhã, Nam Trúc đột nhiên có chút may mắn vì mình chỉ chuẩn bị một con để phòng ngừa bất trắc, nếu không mười hai con Bạch Loan sẽ không dễ nói chuyện như vậy...
Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Trúc đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Thiếu chủ!! Người không phận sự không thể cùng ngài cưỡi Bạch Loan! Không hợp quy củ!"
Không lâu sau, một câu nói nhẹ nhàng của Thiếu chủ nhà hắn truyền đến từ phía trước: "Hắn không phải người không phận sự, hắn siêu quý giá."
Nam Trúc: "..."
Siêu quý giá là quý giá cỡ nào? Không thể nào quý giá hơn thân phận của Thiếu chủ được.
Nói đến đây, dung mạo người kia nhìn có vẻ giống với người trong mộng của Thiếu chủ - Tạ Vân Minh của Kiếm Tông, chẳng lẽ Thiếu chủ động lòng với hắn rồi??
Nam Trúc rối rắm vô cùng.
Chương 5
Trở về viện của Sở Diễn, dưới ánh mắt không tán thành của Nam Trúc, Sở Diễn an bài Tạ Vân Minh ở trong phòng mình.
"Thiếu chủ, người này..."
Lời Nam Trúc còn chưa dứt, Sở Diễn vừa bước vào phòng bỗng nhiên quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thiếu chủ, ngài có chuyện gì sao?!" Bị vẻ mặt của Sở Diễn lây nhiễm, Nam Trúc cũng lo lắng theo.
Sở Diễn hỏi hắn: "Nam Trúc, ngươi biết y lý đúng không?"
"Đương nhiên, tuy không bằng y sư Dược Vương Cốc khởi tử hồi sinh, nhưng y thuật cũng có hiệu quả cải tử hoàn sinh." Nam Trúc trả lời đầy tự tin.
Mắt Sở Diễn sáng lên: "Vậy ngươi tới xem vết thương cho hắn trước."