Lá cây to rộng đầy sức sống, dây leo bò trên mặt đất, một nửa bộ rễ chôn trong đất. Từ phần lộ ra ngoài có thể thấy nó đâu chỉ lớn hơn bàn tay, quả thật còn lớn hơn đầu người.
“Ca, đây là hà thủ ô sao?” Nguyên Đồng Nguyệt không xác định nên thử hỏi, hắn không thể tin vào hai mắt của mình.
“Chắc là… Đúng vậy.” Khóe miệng Nguyên Đồng Niên co giật. Lá có lông tơ và vân trắng, từng lá mọc trên dây leo, đúng là đặc trưng của hà thủ ô.
“Ca, thật sự có hà thủ ô lớn như vậy sao?” Nguyên Đồng Nguyệt nuốt nước miếng.
Hà thủ ô lớn nhất mà hắn từng thấy cùng lắm bộ rễ chỉ lớn bằng nắm tay, còn là thứ do nhà người khác đào được. Nghe nói bán được năm lượng bạc trong trấn, khiến người ta vô cùng hâm mộ.
“Chắc là… Có.” Nguyên Đồng Niên cũng chưa từng thấy trường hợp này. Nếu đã xuất hiện trước mặt vậy chắc là thật sự tồn tại.
“Vậy còn chờ gì nữa! Mau đào đi!” Nguyên Đồng Nguyệt vội đặt cái sọt gánh sau lưng sang một bên, xắn tay áo lên: “Lục muội muội chờ một lát, ca sẽ đào nó ra ngay!”
Hắn đặt hết tâm tư vào việc đào hà thủ ô, căn bản không chú ý tới việc chỗ chôn hà thủ ô này mềm xốp hơn bình thường rất nhiều. Nguyên Nguyên ở một bên ngơ ngác nhìn hắn rồi bật cười. Nguyên Đồng Nguyệt bận trước bận sau, cuối cùng cũng đào được cây hà thủ ô.
Hắn ôm gốc hà thủ ô bằng cả hai tay, đúng như suy nghĩ của bọn họ, nó còn to hơn cái đầu.
Nguyên Đồng Niên nhìn sững sờ: “Chắc cây hà thủ ô này có thể bán được năm mươi lượng nhỉ?” Hắn cũng không biết rõ giá trị của dược liệu, chỉ suy đoán dựa vào chút kinh nghiệm của mình.
Nguyên Nguyên cắn môi suy nghĩ một chút, nàng vẫn chưa biết giá hàng ở nơi này. Chẳng lẽ cây hà thủ ô quý giá như vậy chỉ đáng giá năm mươi lượng sao?
Nguyên Đồng Nguyệt không biết từ đâu lấy ra một tấm vải, cẩn thận nghiêm túc gói kỹ cây hà thủ ô, ngay cả cành dây leo cũng được gói kỹ, vì họ không biết rõ dược liệu của mấy thứ này.
Nếu mài mòn chút nào, đến lúc tiệm bán thuốc thu mua sẽ giảm bớt giá cả.
Có niềm vui lớn như vậy, Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt đều không che giấu được vẻ vui mừng trên khuôn mặt. Họ lại đào thêm chút rau dại, thu hoạch một giỏ đầy ắp mới xuống núi.
Nguyên Nguyên cũng có thu hoạch mới, nàng nhìn thấy một khóm hoa màu trắng quen thuộc, nhón chân đưa tay ra hái, thật vất vả mới hái được. Nàng cầm trong tay phân tích một chút, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng.
Đây không phải hoa hạt dẻ sao?
“Lục muội muội, muội hái hoa hạt dẻ làm gì, vừa xấu vừa không thơm. Nếu muội thích hoa, lát nữa chúng ta xuống núi sẽ đi ngang qua một bụi hoa màu tím rất đẹp, ca ca sẽ hái cho muội một ít.” Nguyên Đồng Nguyệt thắc mắc.
“Tứ ca,Ngũ ca, đợi quả này chín chúng ta lại đến nha! Muội muốn ăn!” Nguyên Nguyên vô cùng vui vẻ, không ngờ lại gặp phải hoa hạt dẻ, xem ra sáu tháng cuối năm có lộc ăn rồi, hạt dẻ là một trong những món nàng thích ăn nhất.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đầy vẻ khó hiểu.
“Lục muội muội, sao muội biết hoa hạt dẻ này sẽ kết trái?” Nguyên Đồng Niên nói ra thắc mắc trong lòng.
Nguyên Nguyên chưa từng thấy hoa hạt dẻ, chưa từng thấy quả màu xanh lục, càng chưa từng thấy thịt quả màu trắng.
Nguyên Nguyên giật mình.
Hỏng rồi, chỉ lo nghĩ đến việc ăn mà quên chuyện này, khiến tứ ca nghi ngờ.
Nàng bẻ ngón tay, ngượng ngùng trả lời: “Muội nhìn thấy trong mơ, thịt hạt dẻ rất thơm và ngọt nên mới muốn ăn.”
Không biết giải thích thế này có hợp lý không.
Nguyên Đồng Nguyệt cười búng trán Nguyên Nguyên: “Không ngờ Lục muội muội của chúng ta là tiểu quỷ tham ăn, ngay cả nằm mơ cũng muốn được ăn ngon. Hoa hạt dẻ này thật sự sẽ kết quả thơm ngọt, nhưng lần này có lẽ lục muội muội phải thất vọng rồi.”
Bọn họ không hề nghi ngờ gì cả.
“Vì sao?” Nguyên Nguyên khó hiểu.
Nguyên Đồng Niên có nghiên cứu về khía cạnh này, hắn kiên nhẫn giải thích: “Vì đất đai ở đây nên hạt dẻ không ngon, tất cả đều đắng chát, nên dù cây hạt dẻ mọc đầy núi nhưng chẳng có ai đến hái.”
Dù hái cũng bán không được, không bằng đi hái chút rau dại.
“Hóa ra là như thế…” Nguyên Nguyên đã hiểu, khí hậu không tốt dẫn tới cây trồng phát triển không tốt, nhưng việc này đối với nàng không thành vấn đề.
Ngược lại, nàng nghe xong càng cảm thấy vui vẻ. Linh khê trong không gian có thể tưới một cây đã chết khiến nó sống lại, huống chi chỉ là một việc đơn giản như thay đổi vị.