"Mộ Chi, chúng ta chia tay!"
Cánh cửa văn phòng bị đẩy mạnh, Lục Cảnh Châu mặt mày u ám bước vào.
Mộ Chi đang dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, sau khi tăng ca đến nửa đêm, cô có vẻ hơi mệt mỏi. Nghe thấy lời nói của Lục Cảnh Châu, đôi mày thanh mảnh của cô hơi nhíu lại:
"Lần này lại là lý do gì nữa?"
Yêu nhau hai năm, Lục Cảnh Châu đã nói chia tay không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần cô trong công việc có chút không hợp ý anh ta, anh ta sẽ dùng lời chia tay để uy hϊếp, ép cô làm mọi thứ.
Tình cảm anh ta dành cho cô giống như một sự bố thí.
Người ta đều nói cô là "chó liếʍ" của anh ta, cả đời này cũng không thể rời khỏi anh ta.
Nhưng thực ra không phải.
Cô nợ anh ta.
May mắn là cô sắp trả xong rồi.
"Buổi tiệc rượu tối nay là em sắp xếp cho Lạc Vi đến đó đúng không? Em có biết không, cô ấy bị những gã đàn ông đó ép uống rượu, suýt chút nữa bị xâm hại!"
Bạch Lạc Vi năm ngoái nhờ một bộ phim cổ trang nổi tiếng mà vươn lên thành tiểu hoa đán trong làng giải trí, là nghệ sĩ được công ty truyền thông Lục Thị tập trung bồi dưỡng.
"Nếu không phải tôi đến kịp lúc, hậu quả thật không dám tưởng tượng!" Nhớ lại dáng vẻ nước mắt lưng tròng, yếu đuối đáng thương của Bạch Lạc Vi, ánh mắt Lục Cảnh Châu nhìn Mộ Chi bừng lên ngọn lửa giận dữ:
"Bây giờ em lập tức gọi điện xin lỗi Lạc Vi!"
Hai năm trước, Mộ Chi vào làm ở bộ phận kinh doanh của Lục Thị, tận tâm giúp đỡ Lục Cảnh Châu. Không biết bao nhiêu lần cô một mình đi tiếp khách, thậm chí có lần bị ép uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.
Khi đó, cô cũng chưa từng thấy Lục Cảnh Châu lo lắng hay quan tâm.
Mộ Chi đè nén nỗi chua xót và ấm ức trong lòng, giọng nói đè nén:
"Buổi tiệc tối nay, em đã nhắc nhở Bạch Lạc Vi rằng nhà sản xuất kia không đáng tin. Chính cô ấy khăng khăng muốn đến. Em lo cô ấy gặp chuyện nên đã sắp xếp quản lý quan hệ công chúng và trợ lý nam đi cùng—"
"Đủ rồi!" Lục Cảnh Châu lớn tiếng cắt ngang lời cô, khuôn mặt u ám như nước:
"Ý em là Lạc Vi tự chuốc lấy? Mộ Chi, có phải em ghen tị vì Lạc Vi trong sáng, sạch sẽ, ưu tú hơn em, nên muốn phá hủy cô ấy hay không?"
Đôi tay buông thõng bên người Mộ Chi bỗng siết chặt lại.
Toàn thân cô như có dòng máu lạnh chạy qua, từng tấc từng tấc đóng băng.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng, trong trẻo nhìn thẳng vào người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ, giọng nói không khỏi run rẩy:
"Lục Cảnh Châu, tôi làm việc luôn quang minh chính đại, chưa bao giờ có những suy nghĩ hèn hạ. Nhưng anh thì sao? Vì một người phụ nữ khác mà hét lên với tôi, anh có tật giật mình đúng không? Bạch Lạc Vi là bảo bối của anh à? Hai người đã lén lút qua lại từ lâu rồi đúng không?"
Chát!
Lời vừa dứt, mặt Mộ Chi đã hứng trọn một cái tát mạnh.
Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, làn da trắng như tuyết, tóc đen môi đỏ, ngũ quan tinh xảo, mang vẻ đẹp cổ điển pha lẫn chút quyến rũ.
Nhìn dấu vết đỏ bừng hiện lên trên má cô, Lục Cảnh Châu thoáng ngẩn ngơ.
Vừa rồi anh ta, tại sao lại động tay với cô?
Lục Cảnh Châu hé môi, định nói gì đó, nhưng đã thấy Mộ Chi giơ tay, dứt khoát trả lại anh ta một cái tát.
Gương mặt anh tuấn của Lục Cảnh Châu bị cô đánh lệch sang một bên. Cảm giác nóng rát đau đớn khiến khí tức quanh anh ta trở nên lạnh lẽo đến cực điểm:
"Mộ Chi, ai cho em lá gan này?"
Mộ Chi tháo bảng tên trên cổ xuống, đặt lên bàn làm việc, đôi mắt đẹp lạnh như băng không chút cảm xúc nhìn anh ta:
"Tôi đồng ý chia tay!"
Nói xong, cô không thèm nhìn anh ta thêm một lần nào nữa, ngẩng cao đầu, mang theo dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, rời đi trên đôi giày cao gót.
Lục Cảnh Châu cắn răng, ánh mắt cháy rực nhìn bóng lưng rời đi của cô, cười lạnh nói:
"Đừng quay lại khóc lóc cầu xin tôi đấy!"
Đáp lại anh ta là tiếng cửa văn phòng bị đóng sầm thật mạnh.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty, Mộ Chi như một quả bóng xì hơi, cả người mềm nhũn.
Cảm giác chua xót không thể kìm nén trào dâng trong hốc mắt, trái tim trong l*иg ngực như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Những nỗ lực mà cô từng ngỡ là tình yêu chân thành, giờ đây đều trở thành những lời mỉa mai sắc bén nhất.
Cô và Lục Cảnh Châu là thanh mai trúc mã, cô luôn là cái đuôi nhỏ của anh ta.
Chỉ cần anh ta nói một câu, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Dù bị đám bạn bè xấu của anh ta cười nhạo, cô cũng chưa bao giờ oán trách.
Trong hai năm yêu nhau, cô chịu đựng bạo lực lạnh, những lời chỉ trích, công việc nặng nề áp lực.
Cô đã trao cả trái tim, mặc kệ anh ta giẫm đạp không thương tiếc!
Đến tận tối nay, khi anh ta vì Bạch Lạc Vi mà vô tình nói lời chia tay, cô đã nhìn thấy vết son môi đỏ tươi in trên chiếc áo sơ mi trắng của anh ta.
Đó là dấu vết Bạch Lạc Vi cố ý để cô thấy.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã đổ mưa, cả thế giới như bị bao phủ bởi một tấm màn sương mỏng.
Khi băng qua đường, Mộ Chi trong trạng thái mơ màng, không nhận ra một chiếc xe hơi màu đen đang lao nhanh về phía mình.
Tít tít tít—