Bé cả phấn khích mà vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Ba ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba ba chăm sóc tốt em trai!”
Hạ Sơ: Ba ba không yên tâm nhất chính là con đó.
Cậu yên lặng mà quay đầu nhìn về phía bé tứ.
Khác biệt với ba đứa nhỏ còn lại, bé tư luôn luôn treo gương mặt lạnh lẽo, ít khi mở miệng nói chuyện. Nhưng Hạ Sơ biết, đứa nhỏ này so với ba nhóc thỏ kia còn đáng tin cậy hơn.
Bé tư trầm ổn nói: “Con sẽ trông kĩ bọn họ.”
Hạ Sơ lúc này mới miễn cưỡng có chút yên tâm.
Nhưng dù cậu không yên tâm cũng không có cách nào khác, cậu phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.
Vào cái đêm hoang đường ba năm trước, ngoài việc một phần kí ức không nhớ rõ, còn để lại cho cậu bốn bé con.
Bốn bé con, ăn thêm bốn suất, tiêu tiền cũng gấp bốn lần.
Trước mắt cậu thấy sắp nuôi không nổi rồi.
“Ba ba đã chuẩn bị hết cà rốt rau dưa trong ba ngày, cất trong tủ lạnh, các con trước khi ăn nhớ hâm lại cho nóng.”
Tuy rằng Hạ Sơ đang dặn dò bốn đứa nhỏ, nhưng đối tượng nhắm đến chính là nhóc tư.
Bốn bé con nghiêm túc gật đầu, thở dài.
Sau khi dặn dò xong hết việc vặt, Hạ Sơ mới lo lắng sốt ruột mà đi vào phòng sách.
Vì kiếm “tiền sữa bột”, cậu ký kết hợp đồng với một chương trình sống còn. Chương trình tạp kỹ này sử dùng kỹ thuật thực tế ảo, mỗi một lần ghi hình sẽ quay liên tục bảy ngày, nhưng tốc độ dòng chảy thời gian trong thế giới ảo là 2:1 số với thế giới thật, cho nên cậu mới nói nhiều nhất là ba ngày cậu có thể trở về.
Bốn bé con đều vây quanh bên người Hạ Sơ, vừa tò mò vừa nghiêm túc nhìn cậu đội thiết bị mũ giáp lên đầu.
Đám nhỏ khó kìm nén nổi phấn khích nói: “Ba ba phải cố lên nha!”
Một mặt, bọn chúng có thể thoát khỏi sự giám sát của ba ba, một mặt khác, bọn họ cũng rất kích động, ba ba sẽ xuất hiện trên “chương trình” đó!
Hạ Sơ không yên tâm mà cảnh cáo: “Sau khi ba ba ra ngoài, các con không được phép ra khỏi cửa.”
Bọn nhóc con đồng thời lắc đầu: “Sẽ không sẽ không.”
Hạ Sơ cũng không tin tưởng lắm, vì thế lạnh lùng buông xuống một câu cảnh cáo: “Ai dám ra ngoài, ba ba biết được, đánh gãy chân đứa đó.”
Bé con: ...Nhìn bọn nhóc chột dạ cùng biểu tình oán giận, Hạ Sơ nở nụ cười.
Lúc này, cậu mới thật sự yên tâm.
Thế giới ảo có thể truy cập tại nhà, chỉ cần đội lên mũ giáp là được. Mang xong thiết bị, Hạ Sơ nằm xuống, ý thức dần dần mơ hồ, còn chưa hoàn toàn tiến vào thế giới ảo, ngón tay phải cậu đột nhiên cảm giác có hơi ấm.