Sắc mặt bà cụ Diêu hung ác, liều mạng, quơ gậy gỗ, sửng sốt không đuổi kịp, đành phải đi theo phía sau Diêu Hữu Khê hít bụi.
Mọi người thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của bà cụ Diêu, trong lòng kinh hãi, bà cụ Diêu này thật là tàn nhẫn nha, gậy to bằng bắp chân, trúng một phát đều phải mất đi nửa cái mạng, lại dùng để đối phó cháu gái của mình!
Cha Diêu hai ba bước chạy tới, đoạt lấy gậy gỗ trong tay bà cụ Diêu, gắt gao nắm chặt, tức giận đến thân thể hơi run run: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?!"
"Bà ơi, có chuyện gì không thể nói rõ ràng được, bà định đánh chết Khê Khê sao?" Diêu Chí Phong giang hai tay ra chặn Diêu Hữu Khê, hai mắt tóe lửa.
"Được được được, đám con cháu bất hiếu này, thành tâm muốn bức tử bà già này sao..."
Bà cụ Diêu đặt mông ngồi dưới đất, tay vỗ bôm bốp bốp vào đùi, khóc trời đập đất.
"Mày hỏi con gái tốt của mày đã làm cái gì, nó trộm đồ, còn đánh em gái nó, nguyền rủa tao đi chết, tụi bây còn giúp nó đối phó tao, ông trời ơi, tôi không sống nữa."
Nhìn thấy bóng người cao lớn chắn trước người mình, hốc mắt Diêu Hữu Khê ướŧ áŧ, đưa tay túm lấy cổ tay anh trai, xúc cảm ấm áp truyền khắp toàn thân cô.
Cha và anh trai trước mặt hoàn hảo không tổn hao gì, giờ khắc này, cô mới chính thức có cảm giác an tâm khi sống lại.
Chóp mũi Diêu Hữu Khê chua xót, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, áp lực nhiều năm chua xót phát tiết ra.
"Oa" một tiếng, cô gào còn lớn tiếng hơn so với bà cụ Diêu: "Bà nội nói bậy, rõ ràng là Diêu Tiểu Lệ muốn đoạt đồ của con, không cẩn thận ngã vào trong máng đá, bà trở về thị phi bất phân liền muốn cầm gậy muốn đánh chết con, bà nội, bà cũng quá bất công rồi."
"Mày còn dám mạnh miệng!" Bà cụ Diêu thái tức giận công tâm, chỉ vào cháu gái chửi ầm lên: "Con bé chết tiệt nhà mày, đồ tốn cơm tốn gạo, nói láo há mồm liền phun ra, hôm nay không dạy cho mày một bài học, về sau chẳng phải là muốn lên trời!"
"Mẹ, Khê Khê không thể làm loại chuyện này!" Biểu tình cha Diêu nghiêm túc, thân thể nhích về phía trước, hoàn toàn che khuất con gái, sợ bà cụ Diêu sẽ nhào tới.
Đám người vây xem thấy hai bên đều cho là mình đúng, nhất thời không biết nên tin ai.
"Bà..." Diêu Tiểu Lệ đội lá rau mục trên đầu chạy tới, tản ra một cỗ mùi thối.
Mọi người vội vàng lấy tay che mũi, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Hết lần này tới lần khác chính cô ta lại không hề phát giác, còn lộ ra một bộ bị ủy khuất cực lớn, chỉ có điều trên mặt cô ta dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, thứ đen sì sì, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
"Chị gái, chị quá đáng rồi đó, chị xem chị làm bà nội tức giận đến mức nào, còn vu oan em trộm đồ của chị, thứ đó rõ ràng là của em mà."
"Đúng, Diêu Hữu Khê, cô chẳng những trộm đồ, còn động thủ đánh người, tôi không nghĩ tới tâm địa của cô ác độc như thế, tôi thật sự là nhìn lầm người!" Trương Kiến Tân đỡ eo đi tới, mở miệng chỉ trích Diêu Hữu Khê.
"Thật sự là con bé Khê trộm đồ của con bé Lệ sao?"
"Con bé Khê bình thường không phải vô cùng ngoan ngoãn sao, sao lại làm ra loại chuyện này..."
"Tôi thấy ngoan ngoãn đều là giả vờ, biết người biết mặt không biết lòng."
Diêu Chí Phong nghe thấy những lời đàm tiếu này, hai tay nắm chặt, muốn xông lên đánh người.
Diêu Hữu Khê kéo anh trai lại, lắc đầu với anh ấy, ra hiệu anh ấy không nên hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người: "Các người nói tôi trộm đồ, có chứng cớ gì không?"
"Tang vật ở trên người chị, là một sợi dây chuyền hổ phách dạng giọt nước, dùng một sợi dây đỏ cột lại."
Diêu Tiểu Lệ bị nhìn chằm chằm đến trong lòng sợ hãi, nhưng nhớ tới hiện tại mình có bà cụ Diêu chống lưng, lại thẳng sống lưng, ánh mắt càng thêm âm trầm.
Cô ta vừa nhìn thấy vật kia đã rất thích, đó là đồ của cô ta, tuyệt đối không thể để Diêu Hữu Khê cướp đi!