Tô Oản Oản không ngờ đối phương lại đồng ý, hơi ngẩn người một chút rồi nhanh chóng phản ứng.
Đây là phát sóng trực tiếp, mà hắn lại là người làm kinh doanh, nếu biểu hiện quá đáng ghét thì việc làm ăn của khách sạn cũng sẽ xuống dốc không phanh. Vì vậy, cho dù có ghét cô đến đâu thì hắn cũng phải nhịn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Oản Oản chu môi tiến đến bên cạnh Hi Nhĩ Á, bắt đầu chỉ trỏ.
“Phải cắt từ chỗ này thành từng lát đều nhau, như vậy lát sau mới dễ chín.”
“Ôi! Dày quá rồi, không thể cắt như vậy được, anh có biết cắt không vậy? Đến đứa bảy tuổi nhà tôi dao còn dùng giỏi hơn anh.”
Cô gái vừa nói vừa dùng động tác nhỏ minh họa, giọng nói mềm mại mang theo chút oán trách, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hắn cũng tràn đầy vẻ ghét bỏ tương tự.
Động tác cắt của Hi Nhĩ Á khựng lại, mày nhíu chặt, sắc mặt không tốt.
Người đàn ông mặc bộ tây trang hàng hiệu tinh tế, vì phải cắt đồ mà tay áo được xắn gọn gàng, lộ ra cánh tay với những đường gân xanh nhạt.
Cơ bắp cánh tay ẩn hiện theo từng động tác cắt của hắn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, động tác cắt cũng rất vững vàng, nhìn tổng thể rất có tính thẩm mỹ, chỉ là những thứ hắn cắt ra… lộn xộn hết cả.
Thật không trách Tô Oản Oản chê bai hắn, bao nhiêu đời bạn trai của Tô Oản Oản cũng chưa từng có ai vụng về như vậy.
Còn việc bọn họ có phải là người học việc sau lưng Tô Oản Oản hay không thì không ai biết được.
“Hay là anh đi nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho.”
Tô Oản Oản đang đói bụng, không nỡ nhìn hắn tiếp tục phá hỏng nguyên liệu, cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ không có gì để ăn mất.
Cô và bọn họ không cùng hệ thống, bọn họ uống dung dịch dinh dưỡng là có thể qua bữa, còn cô là người hiện đại bình thường, muốn được ăn đồ ăn nóng hổi thơm ngon.
Hi Nhĩ Á nhìn những miếng cắt lớn nhỏ không đều trên thớt, có chút dở khóc dở cười.
Hắn, Hi Nhĩ Á, từ nhỏ đến lớn, khi nào phải chịu cảnh này?
Nhưng giao dao cho Tô Oản Oản?
Hắn liếc nhìn đôi tay non mịn của đối phương, làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu. Lưỡi dao sắc bén như vậy, chỉ cần chạm nhẹ vào chẳng phải sẽ bị thương sao?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hi Nhĩ Á nhíu mày, có chút kháng cự.
Hắn hoàn toàn quên mất vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt khi khoanh tay đứng ở cửa lúc nãy.
“Hay là thế này đi.” Cô gái bên cạnh lại lên tiếng. Hi Nhĩ Á nghe vậy nhìn sang, ngay lập tức cả người căng thẳng.
Bởi vì cô cúi người từ phía cánh tay đang cắt đồ của hắn chui sang, điều này tương đương với…
Cô bị hắn bao bọc trong vòng tay.
Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông khẽ thay đổi trong chớp mắt, Tô Oản Oản cười cong môi, như một con mèo nhỏ tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu chọc.
Cô đặt tay lên tay người đàn ông, một tay dạy hắn cách cố định nguyên liệu, một tay dạy hắn cách cắt.
“Anh phải giữ chặt chỗ này, dao bên này phải cắt như vậy, thì mới có độ dày đồng đều được.”
Tô Oản Oản thực ra cũng không giỏi nấu ăn lắm, nhưng chắc chắn là hơn Hi Nhĩ Á. Tuy rằng cô làm vậy là vì bữa tối của mình, nhưng cũng không hẳn là thật lòng muốn dạy hắn.
Thân thể vẫn cố ý hay vô tình cọ vào người Hi Nhĩ Á vài cái.
Không phải ghét tiếp xúc với người khác sao, không phải mắc bệnh sạch sẽ sao, cứ thử thêm vài lần nữa xem sao.
Tô Oản Oản đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó coi nhưng không thể không nhẫn nhịn của Hi Nhĩ Á, khóe môi bất giác cong lên cao hơn.
Vẻ mặt Hi Nhĩ Á quả thật không được đẹp cho lắm, mái tóc được chải chuốt cẩn thận cũng bị rơi xuống một sợi giữa hai hàng lông mày, che khuất đôi mắt hơi rũ xuống, phủ xuống một tầng bóng tối.
Cơ thể Hi Nhĩ Á căng thẳng tột độ, như một cánh cung đã giương hết cỡ, toát ra hơi thở sẵn sàng hành động.
Nếu có Alpha nào khác ở hiện trường, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây là tín hiệu xâm lược.
Một dấu hiệu cho thấy du͙© vọиɠ chiếm hữu của một Alpha đối với Omega đang trỗi dậy.