Làm Giàu Nhờ Gieo Trồng Ở Tinh Tế

Chương 3

EDIT: HẠ

Giang Hàn Khinh và Giang Hàn Thần đã ngồi trên xe buýt đi về nhà.

Giang Hàn Khinh vẫn luôn hỏi, “Em thật sự không nhìn thấy con khỉ đầu chó nào hả?”

Giang Hàn Khinh kiên định lắc đầu, “Em đảm bảo, không chỉ là khỉ đầu chó, em không thấy bất kỳ con vật nào trên đường cả.”

“……”

Giang Hàn Khinh cực kỳ xác định, cậu có thể thấy, con khỉ đầu chó kia còn nhe răng rít gào với cậu, cực kỳ hung hãn.

Rốt cuộc thế giới cậu xuyên tới là cái thế giới gì?

Lực chú ý của Giang Hàn Khinh thực mau đã chuyển từ con khỉ đầu chó sang hạt giống.

Hạt giống ở thời địa cầu đều mua bán thành từng bao, hạt giống ở thời đại tinh tế lại bán theo từng viên, hơn nữa còn rất đắt!

Lần này, Giang Hàn Khinh lại mua thêm 30 viên hạt rau xanh, 10 viên hạt giống cà chua, 10 viên hạt giống dâu tây, 1 viên hạt táo, ngoại trừ hạt táo, ba loại hạt giống đầu tiên đều là hạt giống có thể trưởng thành nhanh, có thể nhanh chóng đổi thành tiền.

Hạt táo là đắt nhất, một hạt tốn 100 tệ tinh tế, vì gieo trồng cây táo này, Giang Hàn Khinh còn mua một chậu hoa và một túi đất dinh dưỡng, đất dinh dưỡng rất đắt, một túi nhỏ đã tốn 1000 tệ tinh tế.

Thậm chí Giang Hàn Khinh còn nghĩ, hay là trực tiếp đi bán đất, cậu có thể rót năng lượng hệ mộc vào trong nước, rồi dùng nước này tưới vào đất thường, sau khi phơi khô, thứ đất này cũng sẽ trở thành ‘đất dinh dưỡng’.

Đương nhiên, mục đích khi mua đất dinh dưỡng là vì muốn che giấu tai mắt người khác, bằng không cậu thật sự không thể giải thích rõ ràng.

Sau một hồi mua bán, cậu đã tiêu hết hơn hai ngàn tệ tinh tế, ngoại trừ phải bỏ ra 5000 tệ tinh tế để trả cho thím hai, trong tay Giang Hàn Khinh còn không tới mấy trăm.

Xe buýt đã tới trạm, Giang Hàn Khinh và Giang Hàn Thần một người ôm chậu hoa, một người ôm đất dinh dưỡng, người trên đường đều tò mò hỏi, Giang Hàn Thần không chút bủn xỉn nói với những người đó đất dinh dưỡng đắt thế nào.

Thực mau người dân ở vùng ngoại ô này đã biết Giang gia đã mua đất dinh dưỡng, chuẩn bị làm trồng trọt, có người tò mò thậm chí còn đi theo về nhà bọn họ để nghe ngóng.

“Đất dinh dưỡng này không rẻ đúng không?”

Giang Hàn Thần cẩn thận đặt đất dinh dưỡng xuống, “Đâu chỉ không rẻ, mua một túi nhỏ như vậy đã tốn 1000 tệ tinh tế rồi.”

Chung quanh vang lên tiếng cảm thán.

“Chỉ có đất dinh dưỡng, không có vườn nuôi trồng thì cũng không trồng được cây đi?”

Giang Hàn Thần đắc ý nói: “Đương nhiên có thể trồng, anh trai tôi có thể trồng ra.”

“Thật hay giả thế? Thật sự có thể trồng ra?”

Giang Hàn Khinh cười cười, “Không chỉ trồng ra, chúng nó còn sống rất tốt.”

“Hạt giống cũng rất đắt đúng không?”

Giang Hàn Khinh: “Rất đắt.”

Một đám người cãi cọ ồn ào xem náo nhiệt một lúc liền dần dần tản đi.

Mẹ Giang lo lắng nói: “Khinh Khinh, con thật sự muốn trồng trọt sao?”

Giang Hàn Khinh cười, “Con muốn thử một chút. Chúng ta tìm con đường kiếm tiền mới, không thể tiếp tục thiếu nợ mãi như vậy được.”

Giang Hàn Khinh móc 5000 tệ tinh tế tiền mặt từ trên người ra, “Số tiền này mẹ cầm đi trả trước cho nhà thím hai đi. Ngày mai đến nhà bọn họ trả luôn.”

Mấy năm nay mẹ Giang vẫn luôn không có công việc chính thức, thân thể Giang Hàn Thần lại không tốt, không thể rời người được, bà chỉ có thể làm một chút việc vặt cho người ta, kiếm chút tiền sinh hoạt, chi tiêu của một nhà đều dựa vào một mình ba Giang, thiếu nợ càng lúc càng nhiều, đúng là không thể tiếp tục như vậy mãi.

Trước kia thời điểm nguyên chủ có kỳ nghỉ, nguyên chủ cũng sẽ đi ra ngoài làm công, nhưng bởi vì diện mạo quá nổi bật cho nên cậu thường xuyên bị người ta quấy rối, cũng không có công việc nào dài hạn, sau đó cậu lại đột nhiên bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, ba Giang mẹ Giang liền không cho cậu ra ngoài làm công nữa.

Mẹ Giang hung hăng cắn chặt răng, “Con nói rất đúng, đúng là nhà chúng ta cần tìm đường ra mới, nếu con đường gieo trồng này có thể đi được, vậy thì chúng ta thử làm một lần, gọi cả ba con trở về luôn, ông ấy cũng không cần làm thủ công cho người ta nữa, mỗi tháng chỉ kiếm được chút tiền lương, số tiền đó còn không đủ mua thuốc cho Thần Thần.”

Giang Hàn Khinh cười rộ lên, “Được.”

Lần này mua được rất nhiều hạt giống, diện tích đất cần dùng cũng nhiều hơn, sau khi mẹ Giang cất tiền đi, bà đi vào trong nhà lấy nông cụ ra bắt đầu xới đất, chuẩn bị trồng rau quả.

Giang Hàn Khinh lấy một cái bồn ra, thả chút nước vào trong sau đó bỏ toàn bộ hạt giống mua được vào trong nước để ngâm, cậu đặt vào bồn rửa tay, sau đó rót toàn bộ năng lượng hệ mộc vào trong nước, chỉ cần ngâm một đêm, những hạt giống này sẽ có thể nảy mầm.

Một nhà ba người cùng nhau làm việc, nhanh chóng gieo trống hết hạt giống.

Làm xong hết công việc, Giang Hàn Khinh lấy quang não ra.

Quang não thời đại tinh tế có ngoại hình khá giống với đồng hồ ở thời đại địa cầu, nó có rất nhiều công năng, sử dụng cũng rất tiện, giá cả đương nhiên cũng không rẻ. Ở chỗ bọn họ, người có thể sử dụng quang não mới có thể đếm được trên đầu ngón tay, cái quang não trong tay Giang Hàn Khinh không biết đã trải qua mấy đời chủ rồi, mặc dù khá cũ, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng, đây là quà sinh nhật 18 tuổi ba Giang đưa cho cậu.

Giang Hàn Khinh kết nối với tinh võng, tìm kiếm thông tin liên quan đến người máy gieo trồng, sau đó cậu bị giá cả của người máy làm cho kinh sợ, trực tiếp từ bỏ suy nghĩ.

Lại mở cửa hàng secondhand ra xem, giá đều từ 10 vạn tệ tinh tế trở lên.

Giang Hàn Khinh lại tìm kiếm thông tin về giá thuê ruộng nuôi trồng, những mảnh đất có thổ nhưỡng tốt nhất ở Tước Vĩ Tinh đều đã bị cải tạo thành vườn nuôi trồng, tất cả đều do chính phủ quản lý, muốn làm trồng trọt, nông dân phải thuê đất từ trong tay chính phủ, giá thuê cao bao nhiêu tất nhiên không cần phải nói.

Còn về những khu đất cằn cỗi còn lại, cư dân có thể tùy tiện lăn lộn, trồng không ra thành quả thì cũng chỉ có thể sống dựa vào thuốc dinh dưỡng, đây cơ hồ đã trở thành hiện tượng phổ biến ở Tước Vĩ Tinh.

Muốn thuê đất trồng để làm che chắn, trước mắt chỉ có thể nghĩ lại, bởi vì cậu thuê không nổi.

Giang Hàn Khinh chọn mua một chút nguyên liệu ở trên Tinh Võng, sau đó ở nhà gõ gõ đánh đánh, làm được một hàng rào vây quanh khoảng đất trống ở trước cửa, sau đó treo lên cửa một tấm thẻ, trên thẻ viết “Bán rau quả tươi”.

Mẹ Giang và Giang Hàn Thần nhìn cậu bận rộn tới bận rộn đi, đều không hiểu rõ nội tình.

Giang Hàn Khinh mỉm cười, “Lần sau có người tới hái rau có thể đòi tiền.”

Giang Hàn Thần vỗ đùi, “Anh trai em chính là anh trai em, biện pháp này rất hay.”

Mẹ Giang cũng hiểu được dụng ý,

Thím hai ở cách vách đã dậy từ sáng sớm, thấy miếng đất trước cửa Giang gia bị hàng rào gỗ vây lại, vòng đến trước cửa, liếc mắt nhìn thấy tấm thẻ treo trên cửa, lại nhìn dâu tây trong vườn đã chuyển đỏ, bà ta nuốt nuốt nước miếng.

Mẹ Giang đi từ trong phòng ra, thấy thím hai đứng ở ngoài cửa liền chào hỏi, “Thím dậy sớm thế, vào đây ngồi một lát nhé?”

Biểu tình trên mặt thím hai có chút cứng đờ, “Không cần, về sau nhà các người định trồng trọt sao?”

Mẹ Giang vừa buộc tóc vừa nói, “Đây cũng coi như một đường ra, chúng tôi cũng không thể sống như trước mãi được.”

Đôi mắt thím hai không ngừng liếc về phía chùm dâu tây, “Rau quả nhà cô lớn nhanh thật đó, thật sự chỉ dùng đất dinh dưỡng thôi sao?”

Mẹ Giang là người thành thật, “Khinh Khinh chỉ dùng đất dinh dưỡng thôi, 1000 tệ tinh tế đều rơi hết vào trong đất.”

Thím hai hàm hồ đáp lời, sau đó lại nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới rời đi.