Làm Giàu Nhờ Gieo Trồng Ở Tinh Tế

Chương 24: Tin tức tố của chúng ta phù hợp hoàn mỹ

EDIT: HẠ

Rời khỏi trung tâm kiểm tra đo lường, Giang Hàn Khinh cảm thấy hồn chính mình cũng sắp bay đi.

Nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, Giang Hàn Khinh cảnh giác nói: “Bảo trì khoảng cách an toàn.”

Nhan Quân Trạch: “……”

Giang Hàn Khinh: “Hơi thở của anh đang có ý đồ xúi giục thân thể và linh hồn của tôi, tốt nhất chúng ta nên bảo trì khoảng cách an toàn, cảm ơn đã phối hợp.”

Nhan Quân Trạch: “Đó là tin tức tố.”

“Tin tức tố của chúng ta phù hợp một cách hoàn mỹ.”

Giang Hàn Khinh: “……”

Bác sĩ nói tin tức tố của cậu không thành vấn đề, có vấn đề chính là tinh thần lực và thức hải của cậu.

Giang Hàn Khinh cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, “Tin tức tố phù hợp thì sẽ như thế nào?”

Nhan Quân Trạch quan sát cậu, hồi lâu sau mới nói: “Phần trả lời câu hỏi trong bài thi cậu đã đáp như thế nào?”

Giang Hàn Khinh nhún vai: “Khá tùy duyên.”

Nhan Quân Trạch: “…….”

Lúc này Giang Hàn Khinh mới nhớ tới hỏi: “Anh tới trung tâm kiểm tra đo lường có việc gì sao?”

Đôi môi Nhan Quân Trạch nhấp thành một đường thẳng, không nói gì.

Anh tới đây là muốn hỏi kết quả kiểm tra của Giang Hàn Khinh, không nghĩ tới thế mà lại gặp chính chủ, hơn nữa còn nhận được một đáp án như vậy.

Giang Hàn Khinh quan sát thần sắc của anh, bảo trì khoảng cách hai bước, cùng anh mặt đối mặt, sau đó cẩn thận lui lại.

Nhan Quân Trạch: “Không cần giữ khoảng cách, cậu không thể ngửi thấy tin tức tố của tôi.”

Giang Hàn Khinh không tín nhiệm ngửi ngửi, đúng là không còn ngửi thấy nữa.

“Tôi đã bị bệnh nan y sao?”

Nhan Quân Trạch: “?”

Giang Hàn Khinh cười: “Biểu cảm của anh nói cho tôi, có khả năng cao là tôi sẽ chết.”

Nhan Quân Trạch nhíu mày lại, cái từ kia cực ỳ chói tai, giống như cây kim chui vào trong màng tai anh.

“Đừng nói bậy.”

Áp suất quanh thân Nhan Quân Trạch lập tức trầm xuống

Giang Hàn Khinh lại cười tiêu sái, “Cảm ơn.”

Nhan Quân Trạch không quá hiểu rõ.

Giang Hàn Khinh chỉ mỉm cười, không nói thêm nữa.

Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho tôi.

Bèo nước gặp nhau, hai người đều không hiểu biết lẫn nhau, nhưng người này lại trợ giúp cậu nhiều như vậy.

Ở trong lòng Giang Hàn Khinh, Nhan Quân Trạch xứng đáng được phát mười tấm thẻ người tốt.

Giang Hàn Khinh ngẩng đầu, không trung vốn sáng ngời giờ phút này cũng trở nên giống với sắc mặt của Nhan Quân Trạch, vừa âm vừa trầm.

Nhan Quân Trạch: “Tôi đưa cậu về.”

Cảm xúc Nhan Quân Trạch rõ ràng không đúng, hơi thở quanh thân trở nên cực kỳ âm trầm, hàn khí lạnh căm căm.

Giang Hàn Khinh: “Chúng ta không đi báo án sao?”

Nhan Quân Trạch: “Cậu muốn đi sao?”

Giang Hàn Khinh vội vàng lắc đầu, “Không muốn.”

Nhan Quân Trạch điều chỉnh ngữ khí, “Vậy cậu nói cho tôi biết, Phệ Hồn là chuyện như thế nào?”

Giang Hàn Khinh nghiêm túc trả lời: “Tôi không biết.”

“Nhưng tôi có thể khẳng định, chuyện này không liên quan gì đến người nhà tôi, bọn họ đều là bình dân bá tánh, bọn họ đối xử với tôi rất tốt.”

Lời nói dạo quanh ở đầu lưỡi một vòng, Nhan Quân Trạch rốt cuộc không hỏi ra được.

Giang Hàn Khinh không hề phát hiện, “Ăn phải Phệ Hồn, thật sự rất nghiêm trọng sao?”

Lời này vừa ra, Nhan Quân Trạch đã biến thành điều hòa tổng.

“Rất nghiêm trọng.”

“Vậy tôi sẽ chết sao?”

Nhan Quân Trạch trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

Giang Hàn Khinh cười rộ lên, “Đùa anh thôi, tôi là người hiểu rõ tình huống của chính mình nhất, cho dù trong đầu tôi thật sự có hố, tôi cũng sẽ cố gắng bổ khuyết nó, anh quên rau quả của tôi còn có tác dụng trị liệu sao? Sớm muộn gì tôi cũng có thể lấp đầy lại thức hải của mình thôi.”

Nhan Quân Trạch khởi động xe bay nhanh chóng lái đi, khuôn mặt anh vẫn âm trầm như cũ.

“Hẳn là bác sĩ đã nói với cậu, tổn thương do Phệ Hồn tạo ra là không thể chữa trị.”

Giang Hàn Khinh: “Anh tin tưởng bác sĩ hay tin tưởng tôi?”

Nhan Quân Trạch cười khẽ một tiếng, trong thanh âm tràn ngập sự không tín nhiệm.

“Chúng ta có còn là bạn bè thân thiết không thế?” Giang Hàn Khinh cảm thấy, lòng tự tin của chính mình đã bị khinh bỉ, cậu thật sự không chịu nổi ủy khuất này.

“Không thể.”

“Đm, anh không muốn làm bạn với tôi, vậy anh đi theo tôi để làm tùy tùng hả?”

Nhan Quân Trạch nhấp chặt khóe miệng, lựa chọn trầm mặc.

Bị người ta dùng trầm mặc đáp trả, Giang Hàn Khinh không còn cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, giữa chúng ta còn tồn tại quan hệ lợi ích, anh làm con ngựa của tôi, tôi làm cỏ cho anh….. Ai mẹ nó, không đúng!”

Giờ phút này cho dù tâm tình của Nhan Quân Trạch có kém hơn nữa thì cũng bị lời nói của cậu chọc cười.

Anh chậm rì rì mở miệng: “Được, tôi làm ngựa cho cậu, cậu làm cỏ của tôi.”

Giang Hàn Khinh lười nhác tựa người vào ghế dựa, “Cỏ thì tính là gì, dù sao về bản chất tôi cũng là một cây thực vật.”

Nhan Quân Trạch: “……”

Cậu có hiểu lầm gì đối với cỏ và thực vật không?

Giang Hàn Khinh cười rộ lên, “Mặc kệ nói như thế nào, dù sao tôi cũng là một dị loại.”

Nhan Quân Trạch liếc mắt nhìn cậu mấy lần, bị ý cười trên đuôi mày khóe mắt của cậu cảm nhiễm, ủ dột trên mặt dần dần tản ra.

Có lẽ, cậu thật sự là một dị loại, cho nên Phệ Hồn sẽ không có hiệu quả đối với cậu thì sao?

“Chuyện trường học cậu không cần lo lắng, cậu khẳng định có thể thông qua.”

“Vì sao anh còn tự tin hơn cả đương sự là tôi thế?”

“Tôi sẽ nhanh chóng lấy được báo cáo nghiên cứu liên quan đến trái cây trấn an.”

Đây là đòn sát thủ sao?

Có được báo cáo nghiên cứu, thứ này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Giang Hàn Khinh.

Giang Hàn Khinh: “Được, tôi chờ.”