Chỉ tiếc rằng, dù đã phòng bị trăm phương ngàn kế, nhưng lại không ngờ kẻ phản bội lại chính là người trong nhà – một gia phó mà ông cụ Thủy tin tưởng nhất!
Thủy Cầm Thiền đã bị gia nhân Thủy gia dụ vào bẫy khi hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
Nhưng Thủy Cầm Thiền là ai chứ?
Cô là một thiên tài đáng sợ, một "kẻ tiểu nhân" không bao giờ bỏ qua bất kỳ món nợ nào. Dù có chết, cô cũng sẽ kéo đối thủ cùng chết theo!
Kết quả, cô đã kéo theo kẻ phản bội nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Gió lạnh buốt rít gào, khi cô mở mắt lần nữa, bản thân đã nhập vào cơ thể của một Thủy Cầm Thiền khác – yếu đuối, vô dụng, đầy nhát gan.
Có cơ hội sống lại, sao cô lại không vui mừng chứ?
Thủy Cầm Thiền khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, ngồi xếp bằng, nhắm hờ đôi mắt như thể đang dưỡng thần, nhưng thực chất là tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Thông tin quá nhiều khiến đầu óc cô như muốn nổ tung.
Qua khoảng một khắc, linh hồn mới nhập vào cơ thể cuối cùng cũng mở mắt.
Lần này, ánh nhìn tinh quang thu liễm, cô lại giống như cô gái nhút nhát, yếu đuối ngày xưa. Nhưng bàn tay nhuốm máu trắng ngần của cô lại thờ ơ đặt trên đầu gối, ngón tay khẽ gõ nhịp từng chút một.
"Cùng là tên Thủy Cầm Thiền, cũng xuất thân danh gia vọng tộc, sao lại thảm hại thế này?" Cô lẩm bẩm, gương mặt lộ vẻ chán ghét.
Cô không tài nào hiểu nổi, nguyên chủ sao lại có thể yếu ớt đến mức này. Không chỉ kém cỏi về năng lực, mà tính cách còn cực kỳ nhu nhược. Người như thế không chết thì ai chết?
Không phải Thủy Cầm Thiền độc ác, mà vì cô hiểu quy luật: "Kẻ thích nghi mới sinh tồn".
Thế giới cô đang sống bây giờ là Ngân Xuyên Đại Lục, nơi lấy võ làm đầu.
Người dân ở đây, từ khi chào đời đã có huyền khí trong cơ thể. Huyền khí càng cao, việc tụ khí tu luyện càng dễ dàng. Dù tu luyện hậu thiên cũng quan trọng, nhưng người sở hữu huyền khí bẩm sinh lại như thiên chi kiêu tử, tu luyện tiến bộ vượt bậc, khiến người khác chỉ biết ngước nhìn.
Thế nhưng, trong một nơi lấy võ làm trọng, gần như ai cũng có huyền khí, thì Thủy Cầm Thiền lại không có chút huyền khí nào!
Điều này đồng nghĩa cô là một phế vật không thể trở thành huyền giả, chỉ có con đường chết.
Thủy Cầm Thiền xoa trán, cảm thấy đầu óc căng như dây đàn. "Đúng là một ván bài nát đến cực điểm."
Nhưng rồi khóe môi cô cong lên thành nụ cười châm biếm. "Được xào bài lại từ đầu, dù bài nát thì sao chứ?"
Sau khi nghỉ ngơi đôi chút, cô đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đồng thời hiểu rõ tình trạng cơ thể hiện tại.
Kinh mạch tắc nghẽn, huyết khí không thông.
Đừng nói tới vết thương ngoài da, lưng cô giờ đã rách toạc. Mặt và cổ bị dội một loại thuốc nước có tính ăn mòn giống như axit, dung nhan đã bị hủy.
Sắc mặt Thủy Cầm Thiền tối sầm lại.
Dung mạo vốn không phải là thứ quan trọng nhất đối với cô, nhưng nhìn vào khuôn mặt đầy sẹo lồi lõm này, e rằng ngay cả chính mình cô cũng buồn nôn đến nôn cả bữa tối hôm trước.
Dẫu vậy, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là khôi phục dung nhan, mà là tìm được sức mạnh, nếu không cô sẽ bị gϊếŧ bất cứ lúc nào.
Thủy Cầm Thiền thở dài, nhận ra cơ thể này yếu ớt đến đáng sợ.