May mắn là bây giờ khuôn mặt Thủy Cầm Thiền đã bị hủy hoại, nên biểu cảm trên mặt cô không quá rõ ràng. Nếu không, gương mặt méo mó giả tạo này chắc chắn sẽ bị mấy ông già nhìn thấu từ lâu rồi.
"Đóa sen trắng mong manh" bắt đầu thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, không thêm mắm dặm muối.
Thật ra, Thủy Cầm Thiền cũng muốn tô vẽ câu chuyện một chút, nhưng về sau cô nhận ra, những gì nguyên chủ trải qua đã thảm đến mức chẳng cần thêm dầu dấm gì nữa.
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Nhị trưởng lão Thủy Mặc Lệ và cha ruột của Thủy Nguyệt Tuyết, Thủy Nhạc Trượng. Khi nghe kẻ gây ra mọi chuyện lại chính là đứa cháu gái (con gái) mà họ yêu thương nhất, ánh mắt họ thoáng lộ vẻ bối rối, chột dạ.
Cái tính của con bé Nguyệt Tuyết kia, họ là người rõ ràng nhất.
Con bé đó, lại gây chuyện nữa rồi!
Nhưng lần này xem ra còn may, chỉ hủy dung nhan, không gây án mạng. Nhị trưởng lão nghĩ vậy, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thủy Cầm Thiền nhìn thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của Nhị trưởng lão, trong lòng không khỏi bật cười lạnh lùng.
Lão già đáng chết!
Nếu ta phá hủy gương mặt của Thủy Nguyệt Tuyết, đánh nó đến da tróc thịt bong, liệu ông còn có thể bình thản thế này không?
Không cùng một cha mẹ sinh ra, có yêu ghét phân biệt cũng là điều dễ hiểu. Nhưng—
Làm tổn thương cô mà muốn rút lui toàn vẹn? Đừng hòng!
"Con bé Nguyệt Tuyết này quá ngỗ ngược! Tính tình kiêu căng như vậy, sau này khó mà làm nên chuyện lớn. Nếu lần này không xử lý nghiêm, e rằng sau này còn gây ra họa lớn hơn nữa!" Thủy Mặc Miễn, la đại trưởng lão đứng đầu, nghiêm giọng nói, rõ ràng có ý định công tư phân minh.
Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão không nói lời nào, đồng nghĩa với việc họ đồng tình với cách làm của Thủy Mặc Miễn.
Nhị trưởng lão và Thủy Nhạc Trượng thì giật thót trong lòng, Thủy Nhạc Trượng lập tức lên tiếng cầu xin:
"Đại trưởng lão, Tuyết Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin hãy tha thứ cho nó lần này. Lần này về, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại con bé!"
“Haha, tam thúc thật biết nói đùa. Nếu ta không cẩn thận chọc mù mắt Thủy Nguyệt Tuyết, phế đi đan điền của cô ta, liệu tam thúc có còn bảo ta là trẻ con không? Tam thúc à, thiên vị cũng không đến mức này chứ, trái tim của thúc đã lệch đến tận nhà ngoại rồi. Đại gia gia là người công chính liêm minh nhất, thúc đừng làm khó ông ấy chứ.”
Thủy Cầm Thiền chỉ nói một câu, đã chặn đứng mọi lời muốn nói tiếp theo của Thủy Nhạc Trượng.
Thủy Mặc Miễn nổi tiếng công chính liêm minh, nếu Thủy Nhạc Trượng còn tiếp tục cầu xin, chẳng khác nào công khai ép vị gia chủ của Thủy gia thiên vị.
“Láo xược! Trưởng bối đang nói chuyện, đến lượt đồ phế vật như ngươi xen vào à?” Nhị trưởng lão đập mạnh bàn, quát lớn về phía Thủy Cầm Thiền.
Trong tiếng quát còn mang theo một chút huyền khí, khiến nội tạng của Thủy Cầm Thiền như rung chuyển.
Lão già chết tiệt! Dám chơi bẩn với ta sao?
Cơn giận bốc lên trong mắt Thủy Cầm Thiền, nhưng cô nhanh chóng đè nén xuống.
Giờ chưa phải lúc. Ta chưa đủ sức đối đầu lão già này, hành động nóng vội chỉ tổ chuốc họa vào thân, lại càng khiến mấy trưởng lão kia ghét bỏ ta hơn.
Khi chưa đủ sức mạnh tự bảo vệ mình, Thủy Cầm Thiền cần tìm một tấm khiên che chắn.