[Đã đến vị diện số 19354, các yếu tố tiêu cực trong cơ thể nguyên thân Sở Nam Thư đã được loại bỏ.]
“Ngươi nhìn xem ngươi đấy, chơi quá trớn rồi chứ gì? Giờ hay rồi, người ta ngất xỉu luôn rồi. Đến lúc hắn mách với tiên tôn, ngươi định làm thế nào đây?”
“Hứ, sợ gì chứ? Tên quê mùa này ngày ngày ra sức lấy lòng tiên tôn, vậy mà tiên tôn chẳng thèm để ý đến hắn. Huống hồ sau cái chuyện bẩn thỉu đó, tiên tôn càng lãnh đạm hơn. Ta thấy không lâu nữa, hắn sẽ bị đuổi khỏi sư môn thôi.”
Tại một góc rừng hẻo lánh của Thanh Vân Tông, hai thiếu niên mặc cùng một loại trang phục đang thì thầm bàn tán về người đang hôn mê dưới đất. Vẻ mặt hai người không vui, bàn bạc một lúc lâu rồi dường như quyết định không bận tâm đến sự sống chết của người đang nằm ở kia.
“Cũng đúng, dù gì Thanh Vân Tông chúng ta vẫn luôn chú trọng danh tiếng. Xảy ra chuyện như thế này, e rằng hắn chẳng còn chỗ đứng trong tông môn nữa.”
“Hừ, đúng là gieo gió gặt bão. Ta thật không hiểu tiên tôn nhìn trúng cái gì ở tên quê mùa này. Tư chất thì tầm thường, làm việc lại chẳng sạch sẽ, dám nảy sinh ý nghĩ nhơ bẩn với sư tôn! Giờ thì hay rồi, Hàn Thanh Phong của chúng ta trở thành trò cười cho cả tông môn!”
Rõ ràng gữ khí của người này mang theo sự phẫn hận và một chút đố kỵ khó nhận ra.
“Thôi, không nói nữa, đi thôi. Ta vừa lấy được một vò rượu ngon từ đệ tử bên Linh Dược Phong…”
Hai người nói thêm vài câu rồi rời đi, chỉ để lại một người nằm cô độc trên bãi cỏ.
Sở Nam Thư vừa xuyên đến thế giới này không bao lâu, đầu còn đau như búa bổ đã nghe thấy những giọng nói ồn ào bên tai. Cậu bèn nằm im trên đất, giả vờ chết. Đợi đến khi hai người kia rời đi, cậu mới chậm rãi mở mắt, bắt đầu tiếp nhận thông tin từ thế giới này.
Đây là một thế giới huyền huyễn tu chân hư cấu. Cậu hiện đang ở trên Đại lục Huyền Vũ, thân phận của cậu là một trong những đệ tử thân truyền của Hàn Thanh Phong – một nhánh thuộc Thanh Vân Tông, tiên tông số một của Đại lục Huyền Vũ.
Thế nhưng, khác với các đệ tử thân truyền khác của Hàn Thanh Phong, có thể nói tư chất tu luyện của nguyên thân là trung bình kém. Lý do cậu ấy được Phù Tế Tiên Tôn thu làm đệ tử thân truyền không phải vì tài năng mà là bởi cậu ấy có ba phần giống với bạch nguyệt quang đã mất của tiên tôn, khiến tiên tôn động lòng trắc ẩn mà thu nhận.
Sở Nam Thư khẽ hừ lạnh, văn thế thân?
Mọi người không biết rằng, đệ tử thân truyền tư chất tầm thường này thực chất lại mang một cơ thể lô đỉnh. Trước khi trưởng thành thì không có dấu hiệu gì, nhưng đến ngày nguyên thân thành niên, cơ thể lô đỉnh đột nhiên phát tác, khiến cậu ấy mất kiểm soát ngay trước mặt đông người và muốn làm chuyện gì đó với Phù Tế Tiên Tôn.
Nhưng cuối cùng chẳng làm được gì cả, dù sao Phù Tế Tiên Tôn vì bạch nguyệt quang mà đã giữ mình trong sạch hơn trăm năm, làm sao có thể phá giới vì một thế thân vô dụng.
Đáng tiếc là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm.
Do tin tức không được phong tỏa kịp thời, chuyện đệ tử thân truyền Hàn Thanh Phong có ý đồ bất chính với sư tôn nhanh chóng lan truyền khắp Thanh Vân Tông, khiến danh tiếng vốn đã không tốt của Sở Nam Thư lại càng thêm tồi tệ.
“Hệ thống, nhiệm vụ cuối cùng là gì?”
[Báo cáo ký chủ, hiện thân phận của cậu là nam phụ thê thảm của vị diện này. Nhiệm vụ cuối cùng của vị diện này là: Ngăn cản nhân vật chính thụ – Mạnh Thiển Niên (bạch nguyệt quang chuyển thế) phi thăng. Nhấp vào khoảng trống để xem chi tiết bối cảnh nhiệm vụ nhé.]
Sở Nam Thư đưa tay nhấp vào không trung. Một chùm ánh sáng dữ liệu lập tức truyền qua đồng tử vào não cậu.
Cậu nhắm mắt tiếp nhận một lúc, rồi không nhịn được bật cười khẩy. Đây đúng là một thế giới hậu cung.
Và Phù Tế Tiên Tôn của cậu lại chính là công số một.