Ba người Tô Y đều bị sức hút như vòng xoáy sâu thẳm của biển cả ấy làm chấn động. Nhưng ngay sau đó, họ liền nhận ra người trước mắt là đại ca của họ. Dù đây là lần đầu gặp mặt, họ lại bị đại ca của mình quyến rũ đến mức ngỡ ngàng.
Không trách được tại sao phụ thân của họ, tông chủ của Hợp Hoan Tông, lại nhìn đại ca với con mắt khác. Với loại xương cốt trời sinh mang nét quyến rũ thế này, còn ai có thể thích hợp luyện công pháp của Hợp Hoan Tông hơn hắn?
Trong lòng ba người, suy nghĩ đảo lộn không ngừng, đặc biệt là Tô Y và Tô Triết, cả hai đều đang phân tích tình hình một cách rất rõ ràng:
Đầu tiên, để họ chờ đợi mệt mỏi. Sau đó, dùng sức hút của mình để mê hoặc họ. Tiếp theo, lại nói sẽ tặng họ thứ đồ quý giá. Mà thứ đồ quý giá đó chắc chắn là từ phụ thân họ cho. Nếu không phải là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thì còn có thể là gì khác?
Còn Tô Hướng Vinh thì lòng đầy bất mãn và oán hận. Có vẻ như phụ thân họ đã chọn người kế vị rõ ràng, vậy tại sao còn để họ cạnh tranh vị trí thiếu chủ? Rõ ràng chỉ là xem họ như hòn đá kê chân mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, lúc này Tô Thần đã trở thành cái gai trong mắt cả ba người em, khiến họ muốn loại bỏ hắn ngay lập tức.
Tô Thần cảm nhận ánh nhìn đầy địch ý từ ba người, nụ cười trên mặt hơi đông cứng lại. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lại như vậy.
Quái lạ thật. Hắn thầm nghĩ. Dù vừa rồi hắn có hơi thăm dò, nhưng ngữ điệu của hắn rõ ràng là rất thân thiện mà. Vậy mà ba người trước mặt lại trưng ra bộ mặt như muốn gϊếŧ hắn. Chẳng lẽ là vì bộ y phục của hắn hiện tại quá lộng lẫy, khiến họ ghen tị chăng?
Dù thế nào, điều này Tô Thần cũng không thể nghĩ ra được.
Mà cho dù hắn có nghĩ ra, giải thích với ba người đệ muội trước mặt thì họ cũng chắc chắn không tin.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ lúc trước.
Thật ra, khi đứng trên phi kiếm ban nãy, Tô Thần không cố ý tỏ ra khí thế bá đạo gì cả.
Chỉ là gió quá mạnh. Hắn chỉ là một người bình thường, dù có được linh lực của Trương Chấp sự bảo vệ, nhưng lớp bảo vệ đó cũng không hoàn toàn chắn được gió. Cơn gió lùa vào khiến hắn không mở mắt ra được, vô cùng khổ sở.
Thế là, hắn vô thức nhảy xuống trước cửa chính của đại điện vài giây sớm hơn dự kiến. Trong lúc nói chuyện với ba người đệ muội, vì gió thổi quá lâu làm mắt hắ cay xè nên sinh ra nước mắt sinh lý. Để giữ thể diện, hắn cố nhịn không lau đi. Tóm lại, hoàn toàn không có ý liếc mắt đưa tình gì ở đây cả.
Rõ ràng, hiểu lầm kỳ quặc này không cách nào giải thích cho rõ ràng được.
Sau vài giây yên lặng, Tô Y phá vỡ bầu không khí, che miệng cười khẽ:
“Không hổ là đại ca, phong thái thật sự vượt trội hơn chúng ta. Một màn xuất hiện hoành tráng thế này, hẳn là đại ca đã dày công suy nghĩ. Không hổ danh là người giống với tông chủ nhất trong chúng ta. Vẻ ngoài tựa thiên nhân này thật khiến chúng ta suýt chút nữa trầm luân.”
Tô Thần âm thầm nhướng mày. Cô em này rốt cuộc là có ý gì đây? Là đang nhân cơ hội lấy lòng hắn và tông chủ, hay muốn đổ thêm dầu vào lửa? Dù sao, người thông minh đều có thể nghe ra ý tứ ẩn trong lời nói.
Tuy đã biến thành một mỹ nhân yêu kiều thế này, tính cách có thù tất báo của hắn vẫn không thay đổi.
Đối mặt với các tu sĩ mạnh hơn mình, hắn không có tư cách phản kháng. Nhưng trước ba nhân vật nhỏ thậm chí không được nhắc đến trong cốt truyện, làm sao hắn có thể không đối phó được?
Dù sao thù hận cũng đã chồng chất, cứ phản kích thôi. Thế mới tốt cho sức khỏe tinh thần!
"Xem ra các ngươi có lẽ thừa hưởng nhiều đặc điểm di truyền từ mẫu thân hơn rồi. Ban đầu ta còn nghĩ huynh đệ muội muội của mình phải là nhân trung long phượng, nhưng không ngờ... chậc chậc chậc. Nhưng mà nếu so với người bình thường, trông các ngươi cũng tàm tạm, không đến mức khó coi lắm." Tô Thần mỉm cười đầy hiền từ, ánh mắt từ ái như đang nhìn ba đứa con trai cưng.
Ngay sau đó, hắn bước lên một bước, chỉ tay vào mũi ba người, nghiêm nghị nói:
"Ta sẽ cố gắng hết sức để thực hiện trách nhiệm của một huynh trưởng như cha. Dù rằng ta không thể sánh được một phần vạn dáng vẻ tiên nhân của phụ thân, nhưng giáo dục ba đứa các ngươi, trông có vẻ như cũng chẳng ra gì, chắc cũng đã thừa sức rồi."
Tô Thần dám chắc rằng Tông chủ Hợp Hoan tông có thể nghe và nhìn thấy toàn bộ những gì đang diễn ra tại đây. Vì vậy, hắn cố ý tâng bốc đối phương lên tận mây xanh, còn tự hạ mình xuống như cát bụi, đồng thời coi ba đứa em như rác rưởi.
Hắn không tin rằng Tông chủ Hợp Hoan tông bỏ mặc bốn đứa con ở cửa chính chỉ với hy vọng chúng có thể hòa thuận với nhau.
Rõ ràng chỉ muốn xem một màn đấu đá lẫn nhau mà thôi.
Chậc, đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Lời nói của Tô Thần vừa thẳng thắn vừa cay nghiệt, khiến người khác không biết phải phản bác thế nào. Tô Y và Tô Triết hiểu rõ tông chủ thần thông quảng đại, nên đành nhẫn nhịn, không dám gây sự ngay trước cửa đại điện.
Nhưng người có tính khí nóng nảy nhất là Tô Hướng Vinh thì không nhịn được. Hắn nghiêng người, bước mạnh một bước dài, định túm lấy cổ áo của Tô Thần.
"Ngươi lấy tư cách gì mà nói muốn giáo dục ta? Ngươi là cái thứ..."
Tô Thần vẫn giữ tư thế khoanh tay trước ngực, thong dong đứng nhìn Tô Hướng Vinh lao về phía mình.
Đối mặt với một cảnh tượng bạo lực sắp xảy ra, Trương chấp sự vẫn điềm nhiên tự tại, hoàn toàn không có ý định ra tay ngăn cản.
Ngay giây tiếp theo, Tô Hướng Vinh như bị ai đó nhấn nút tạm dừng, giữ nguyên tư thế lao tới, cơ thể cứng đờ tại chỗ. Biểu cảm giận dữ quá đà cộng với động tác xắn tay áo khiến hắn giống hệt một bức tượng đá nực cười.
Và lúc này, trong đại điện truyền ra một tiếng cười khẽ lười biếng.
“Hầy, đều đứng ở cửa làm gì, nếu muốn biến thành cọc gỗ, ta liền thành toàn cho các ngươi. Còn không mau tiến vào cho ta?”