Nguyệt Lạc Hoa Nhiên

Chương 7

Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ, Yên Nhiên Tuyết mở mắt ra, cảm giác đầu óc mơ màng như vừa trải qua một cơn ác mộng kéo dài. Cô đưa tay dụi mắt, rồi nhìn mình trong gương nhưng không thể ngờ rằng đôi mắt của mình lại thâm quầng đến mức trông như… một con cú vừa thức dậy sau một đêm dài.

Nhìn vào gương, Yên Nhiên Tuyết không khỏi há hốc miệng, rồi cười khổ:

"Trời ơi, mình có phải là người không nữa? Cả đêm thức trắng vì mơ mộng hão huyền, giờ thì trong thảm hại thế này sao?"

Khuôn mặt cô có thể gọi là “thảm họa thẩm mỹ” với đôi mắt thâm quầng, và bộ dạng lờ đờ khiến cô không thể không cảm thấy xấu hổ. Cô lắc đầu, tự trấn an mình:

"Không sao, chỉ là một đêm thôi mà. Qua ngày mai sẽ hết!"

Cô đứng lên, vươn vai một cái, cố gắng lấy lại tinh thần. Nhưng dù cố gắng, vẻ mệt mỏi và khuôn mặt như thiếu ngủ vẫn không thể che giấu. Lúc này, trong đầu cô lại vang lên giọng hệ thống:

"Ký chủ, nhắc nhở: Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ngài cần phải giữ tinh thần tỉnh táo và tập trung. Không thể tiếp tục tình trạng này."

Yên Nhiên Tuyết chỉ biết thở dài: "Thật là… Hệ thống không hề có chút cảm thông nào với sự khổ sở của ta sao?"

Hệ thống: “…”

Sau một đêm thức trắng đầy rối ren, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Khi cô đứng trước Lâm Nguyệt Chi để bắt đầu, trong lòng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân phải kiên cường hơn và không để sự xao động làm mình thất bại.

Tuy nhiên, khi bắt đầu luyện tập, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Những động tác mà hôm qua cô còn cảm thấy khó khăn và không thể thực hiện được, hôm nay lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Linh khí mà cô không thể hấp thụ trước đó bỗng nhiên bắt đầu cuộn tròn trong cơ thể, di chuyển một cách chậm rãi nhưng chắc chắn. Cảm giác ấy như một dòng suối mát lạnh len lỏi vào từng tế bào, khiến Yên Nhiên Tuyết ngạc nhiên, không khỏi vui mừng.

Lâm Nguyệt Chi đứng bên cạnh, đôi mắt sáng lên, nhìn cô với vẻ tự hào:

"Yên Nhiên Tuyết, hôm nay em tiến bộ rõ rệt. Cảm giác linh khí vào cơ thể như thế nào?"

Yên Nhiên Tuyết không giấu được sự vui vẻ, đôi mắt sáng lên, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi:

"Muội... muội không ngờ mình lại có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy. Cảm giác này... thật sự rất tuyệt vời!"

Lâm Nguyệt Chi nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ rất hài lòng:

"Muội làm rất tốt. Tiến bộ như vậy là nhờ sự kiên trì và nỗ lực của muội. Đừng quên rằng đây mới chỉ là bước đầu, phải giữ vững tinh thần để tiếp tục."

Yên Nhiên Tuyết gật đầu, cảm nhận trong lòng tràn ngập sự phấn khích và niềm tin mới. Cô không thể ngờ rằng chỉ qua một đêm, mọi thứ lại thay đổi đến vậy. Trong lòng, cô thầm nghĩ: "Có lẽ mình đã quá lo lắng. Thật may là Nguyệt Chi tỷ luôn ở bên cạnh mình."

Khi kết thúc buổi luyện tập, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Dù vẫn có chút mệt mỏi, nhưng sự tiến bộ vượt bậc hôm nay khiến cô thêm tự tin vào khả năng của mình.

Sau buổi luyện tập với Lâm Nguyệt Chi, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy tinh thần đã tỉnh táo và tràn đầy năng lượng. Cô bước vào lớp với sự tự tin mới, cảm giác hôm nay sẽ là một bước ngoặt lớn. Các đệ tử ngoại đã tụ tập đông đủ, chuẩn bị để trình diễn khả năng tu luyện của mình trước mặt lão sư.

Lão sư đứng ở trung tâm lớp, ánh mắt nghiêm khắc như mọi khi, nhưng cũng không thiếu phần ấm áp. Nhìn thấy các học trò của mình, ông khẽ gật đầu và mở lời:

"Thế nào, hôm nay tất cả đều đã sẵn sàng để thể hiện tiến bộ của mình chưa? Các ngươi sẽ lần lượt bước lên đây, trình bày khả năng tu luyện của mình."

Khi đến lượt các đệ tử ngoại môn trình diễn khả năng kết nạp linh khí, không khí trong lớp trở nên căng thẳng. Những người này đều là những đệ tử tài giỏi hơn Yên Nhiên Tuyết, vì vậy, các màn trình diễn của họ luôn khiến người khác phải trầm trồ.

Đầu tiên là một thanh niên tên Đinh Thiên, có dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, nhưng ánh mắt luôn toát lên vẻ kiêu ngạo. Hắn đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phía trước đầy tự tin. Sau một động tác kết ấn nhanh gọn, hắn bắt đầu tụ linh khí. Một luồng khí màu xanh lam từ dưới lòng bàn chân hắn từ từ dâng lên, xoay tròn như một cơn lốc nhỏ, quấn lấy cơ thể hắn. Mỗi lần luồng linh khí chạm vào người, cơ thể hắn lại nhẹ nhàng sáng lên một chút, giống như một ngôi sao nhỏ đang dần sáng lên. Một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên khi linh khí kết tụ đầy đủ trong cơ thể hắn, tạo thành một vầng sáng mờ ảo bao quanh hắn, như thể hắn đang hòa làm một với thiên địa. Đinh Thiên mỉm cười tự mãn, cảm giác linh khí đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể mình, lưu thông đều đặn khắp toàn thân.

"Chúc mừng Đinh Thiên, khả năng kết nạp linh khí của ngươi rất xuất sắc. Linh khí đã vào cơ thể, trạng thái linh khí ổn định, có thể tiến hành bước tiếp theo trong tu luyện." Lão sư nhìn hắn với ánh mắt hài lòng, không giấu được vẻ tán thưởng.

Tiếp theo là một nữ đệ tử tên Lan Tố, nàng có làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm. Nàng bước lên với vẻ mặt nghiêm túc, tay khẽ kết ấn. Chỉ trong nháy mắt, một luồng linh khí trong suốt như dòng nước mát lạnh từ không trung tụ lại, bao quanh thân thể nàng. Linh khí này có một màu lam nhạt, di chuyển một cách uyển chuyển như nước, nhẹ nhàng lướt qua làn da của Lan Tố. Cảm giác linh khí như đang dạo chơi trên cơ thể nàng, và dần dần, linh khí bắt đầu tụ lại, chảy vào trong cơ thể. Một vòng sáng lam nhẹ bao quanh Lan Tố, lấp lánh như một dải ngân hà nhỏ, biểu thị rằng linh khí đã hoàn toàn kết nạp vào cơ thể nàng. Cảm giác bình thản và ổn định lan tỏa ra từ nàng, cho thấy quá trình kết nạp linh khí rất thành công.

"Lan Tố, linh khí đã vào cơ thể ngươi và bắt đầu ổn định. Một kết quả rất tốt. Cố gắng duy trì sự ổn định này trong thời gian dài để đạt được tiến bộ hơn nữa." Lão sư gật đầu, ánh mắt đầy đánh giá.

Tiếp theo là một đệ tử tên Hạ Vân, một người có vẻ ngoài hơi mỏng manh, nhưng đôi mắt lại đầy sự kiên định. Cô bước lên, nhắm mắt lại, đưa hai tay lên ngực, bắt đầu kết ấn. Linh khí xung quanh cô không tụ lại nhanh như những người trước, mà lại di chuyển một cách chậm rãi và đều đặn. Một làn khí màu vàng nhạt bắt đầu từ dưới chân cô vươn lên, và như thể có một sự đấu tranh âm thầm bên trong cơ thể, linh khí không thể vào một cách trơn tru. Cô nhíu mày, kiên nhẫn tiếp tục điều chỉnh, dùng sức mạnh ý chí để ép buộc linh khí vào cơ thể. Sau một lúc, linh khí màu vàng đã bắt đầu lưu thông chậm rãi trong cơ thể cô, tuy không mạnh mẽ như Đinh Thiên hay Lan Tố, nhưng cũng đã có dấu hiệu tiến triển tốt.

Lão sư quan sát một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Hạ Vân, dù linh khí vào cơ thể ngươi hơi chậm, nhưng ngươi đã kiên trì và không bỏ cuộc. Điều này rất quan trọng. Cố gắng điều chỉnh và làm quen dần, linh khí sẽ tự động vào cơ thể một cách dễ dàng hơn trong tương lai."

Nhìn thấy những màn trình diễn xuất sắc như vậy, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy trong lòng có chút áp lực, nhưng đồng thời cũng tràn đầy động lực. Cô nghĩ thầm: "Mình cũng có thể làm được! Dù chưa bằng họ, nhưng mình không thể bỏ cuộc!"

Lần lượt các học viên khác bước lên, thể hiện các kỹ năng của mình với những màn tu luyện linh khí điêu luyện. Yên Nhiên Tuyết cảm thấy hơi lo lắng khi chứng kiến những màn trình diễn hoàn hảo ấy. Nhưng sự tự tin mà Lâm Nguyệt Chi truyền đạt cho cô vẫn vững vàng trong lòng.

Cuối cùng, đến lượt Yên Nhiên Tuyết. Cô hít một hơi thật sâu, bước ra phía trước, lòng tự nhủ phải mạnh mẽ, dù trước mắt là ánh mắt của lão sư và những đồng môn.

Khi Yên Nhiên Tuyết bước lên, không khí trong lớp bỗng nhiên trở nên lạ lẫm. Những ánh mắt hướng về phía cô, trong đó có một vài ánh mắt dò xét, những cái nhìn tò mò, thậm chí có phần chế giễu. Các đệ tử ngoại môn bắt đầu thì thầm, bàn tán nhỏ với nhau, khi họ nhớ đến việc trước đây Yên Nhiên Tuyết, người mà chưa bao giờ thành công trong việc kết nạp linh khí.

"Nhìn cô ấy kìa... thật không ngờ lại có mặt ở đây. Không biết lần này có làm được không nhỉ?"

"Chắc chắn lại thất bại thôi. Dù sao cũng chẳng ai thành công nếu như không cảm nhận được linh khí."

"Đúng vậy. Cô ấy không thể kết nạp linh khí dù đã cố gắng bao lâu. Hôm nay chắc lại là một màn thất bại."

Những lời thì thầm, những ánh mắt xoi mói khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy như có hàng nghìn tia laser đang xuyên qua mình. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng cô chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Họ không hiểu. Nhưng mình sẽ chứng minh rằng mình có thể làm được."

Cô đứng thẳng, lòng quyết tâm dâng cao, ánh mắt tập trung vào mục tiêu phía trước. Không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, tay kết ấn, bắt đầu thu hút linh khí vào cơ thể. Một lần nữa, linh khí xung quanh cô không đến nhanh như những người khác, nhưng lần này, cô không vội vã. Cô cố gắng tập trung, cảm nhận từng luồng khí mỏng manh di chuyển xung quanh cơ thể mình. Sau một lúc, một luồng khí nhẹ nhàng bắt đầu cuộn xoáy, dần dần tụ lại gần cơ thể.

Chẳng bao lâu sau, một làn khí mỏng manh, màu xanh lam sáng nhẹ bao quanh người Yên Nhiên Tuyết. Nó không mạnh mẽ như những người khác, nhưng đủ để chứng tỏ rằng linh khí đã bắt đầu di chuyển vào cơ thể cô. Cảm giác này thật kỳ diệu, giống như một dòng suối mát lành chảy qua từng ngóc ngách trong cơ thể, mang đến cho cô một sự tĩnh lặng hiếm hoi.

Một vài ánh mắt kinh ngạc đã bắt đầu xuất hiện trong lớp. Những người đang bàn tán nhỏ bây giờ im lặng, không dám tin vào mắt mình. Yên Nhiên Tuyết người không thể kết nạp linh khí từ trước đến nay đang làm được điều mà không ai ngờ tới.

Lão sư đứng quan sát, ánh mắt chăm chú nhìn vào Yên Nhiên Tuyết. Ông gật nhẹ đầu, như thể đã nhận ra điều gì đó, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

"Yên Nhiên Tuyết, linh khí đã vào cơ thể ngươi. Mặc dù quá trình không nhanh như những đệ tử khác, nhưng ngươi đã làm được. Đây là sự tiến bộ vượt bậc so với trước kia."

Khi Yên Nhiên Tuyết tiếp tục quá trình kết nạp linh khí, một cảm giác kỳ diệu và mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện trong cơ thể cô. Linh khí không còn di chuyển chậm rãi như trước, mà bắt đầu xoáy mạnh mẽ, tràn vào cơ thể cô với tốc độ không thể tin nổi. Cô cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt, cảm giác như một dòng thác nước lớn đổ vào người, mỗi luồng khí đều mạnh mẽ và đầy sức sống.

Linh khí dường như không còn là thứ cô phải ép buộc nữa mà đã tự động tuôn vào cơ thể cô, như thể cô và nó đã hòa làm một. Mỗi tế bào trong cơ thể như đang căng tràn, tỏa sáng rực rỡ. Đặc biệt là khi linh khí di chuyển qua từng đường kinh mạch. Một nguồn năng lượng dồi dào, chưa từng có, tràn ngập cơ thể cô.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy như mình đã vượt qua một rào cản vô hình nào đó trong cơ thể mình, và linh khí không chỉ dừng lại ở mức độ thấp mà bắt đầu dâng lên một cách mãnh liệt. Yên Nhiên Tuyết không thể tin vào những gì đang xảy ra. Linh khí không chỉ dễ dàng đi vào cơ thể cô mà còn tràn ngập và lưu thông mạnh mẽ. Cảm giác này giống như một dòng suối lớn chảy qua, cuốn đi mọi cản trở trong cơ thể cô.

Cô không thể tin được “mình đã đột phá!” Linh khí trong cơ thể cô đã đạt đến tầng cao nhất của Luyện Khí, “Cấp Thứ Năm!” Đó là mức độ mà trước đây cô chưa từng dám mơ tới. Sự đột phá này quá nhanh chóng, quá đột ngột, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Cô đã vượt qua giai đoạn bế tắc suốt bao lâu nay, và giờ đây, linh khí đang vững vàng, mạnh mẽ trong cơ thể cô, như thể cả thiên địa đều ủng hộ sự tiến bộ này.

Đôi tay cô nhẹ nhàng đưa lên, cảm nhận được luồng khí ấm áp, rồi khẽ nắm lại thành quyền. Cảm giác sức mạnh mới mẻ và dồi dào khiến cô không thể không mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui sướиɠ khôn tả. Lúc này, cô không còn là người yếu đuối không thể kết nạp linh khí như trước nữa. Cô đã thật sự đột phá.

Ánh sáng quanh cơ thể Yên Nhiên Tuyết sáng lên, và những đệ tử trong lớp, vốn vẫn còn đang lặng im từ trước, bắt đầu xì xào bàn tán. Những ánh mắt ngạc nhiên và kinh ngạc hướng về cô, không dám tin vào mắt mình. Một người mà trước đây chưa thể kết nạp linh khí, giờ đây lại có thể đột phá lên Cấp Thứ Năm của Luyện Khí, quả thật là một kỳ tích!

Lão sư đứng phía xa, nhìn Yên Nhiên Tuyết với ánh mắt đầy sự tán thưởng và bất ngờ. Ông không thể không gật đầu, thầm cảm thấy hài lòng với sự tiến bộ nhanh chóng của cô.

"Yên Nhiên Tuyết, thật không thể tin nổi. Ngươi đã đột phá lên Cấp Thứ Năm trong một thời gian ngắn như vậy. Đây là kết quả của sự kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ."

Lời khen từ lão sư khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình thực sự có thể làm được, có thể vươn lên và không còn bị so sánh với bất kỳ ai. Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên, cảm nhận được sự thỏa mãn và tự hào trong lòng. Giờ đây, dù có bao nhiêu thử thách phía trước, cô đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.