Vậy Làm Tiểu Ngọt A Đi

Chương 3: Nhậm Kiều Nam Trở Về

Thủ Đô Tinh.

Đã hơn năm mươi ngày kể từ khi phi thuyền của Thịnh Lan rơi xuống viên phế tinh này, nhưng do tốc độ dòng chảy thời gian trên hai hành tinh khác nhau nên trên tinh cầu thủ đô mới chỉ mới trôi qua mười ngày.

Nhưng như mọi người đều biết, khả năng tìm được Thịnh Lan rất là mong manh.

Mọi người trong tầng lớp thượng lưu đều tiếc nuối và than thở rằng Nhậm gia vừa nhận trở về con ruột không tới vài ngày, con ruột liền qua đời trong một vụ tai nạn.

“Dù sao thì cậu ta cũng là một Alpha…”

"Đã là thời đại nào rồi mà còn phân chia ABO? Hiện tại tinh thần lực của O còn mạnh hơn A bao nhiêu lần!"

"Đừng nói nữa, ta nghe nói cậu ta từ nhỏ đã không phân hóa tốt, chỉ là một kẻ phế vật có tinh thần lực và thể chất yếu ớt. Nhậm gia đã có một đứa con trai lớn là Alpha rất có năng lực. Nếu không đổi trở về thì một nhà coi như có đủ ba giới tính……”

Nhưng vì lý do này hay lý do khác, bầu không khí trong dinh thự Nhậm gia lại rất yên bình.

"Ba, mẹ, đại ca, con ăn xong rồi." Nhậm Kiều Nam đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, dùng khăn ăn cẩn thận ấn lên khóe miệng.

Ba mẹ Nhậm gia vui mừng nhìn con trai mình - mặc dù đứa con ruột mới được nhận trở về của họ đã mất, nhưng ít nhất Tiểu Nam vẫn nguyện ý ở lại bồi bên người bọn họ, điều này phần lớn bù đắp cho nỗi đau mất con của họ.

"Tiểu Nam."

Ba Nhậm ân cần hỏi: "Con ở trường học thế nào? Còn đủ tiền tiêu vặt không?"

Tiểu Nam vẫn luôn tốt bụng và hiểu ý người khác, vừa mới biết được mình là bị ôm sai, căn bản không phải là con của Nhậm gia, Nhậm Kiều Nam đã rời khỏi Nhậm gia mà không hề khóc lóc hay quấy phá, tỏ vẻ chính mình nếu không phải là con của Nhậm gia, liền không thể tiếp tục chiếm giữ tài nguyên của Nhậm gia.

Nhưng Nhậm Kiều Nam nói rằng vì ba mẹ và các anh trai đều đối xử với hắn rất tốt, có ơn nuôi dưỡng, nên sau này hắn sẽ thường xuyên quay lại thăm họ, đồng thời cũng muốn nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn, không làm xấu hổ Nhậm gia đã nuôi dạy hắn, phải cho Nhậm gia được vẻ vang.

Lúc đó cả nhà đang hỗn loạn.

Một bên là con ruột đã lang thang bên ngoài nhiều năm, một bên là đứa con nuôi được phủng trong lòng bàn tay nuôi nấng. Cha mẹ Nhậm gia đương nhiên không muốn Nhậm Kiều Nam rời đi, lại không phải là họ không nuôi nổi.

Chính là Tiểu Nam đã được họ nuôi dạy rất tốt, vốn chính là một thiếu gia cao quý, đến nơi nào đều coi trọng thể diện của mình.

Biết hắn sĩ diện, ba mẹ Nhậm chỉ có thể nhịn đau, tạm thời đồng ý cho con nuôi của họ trở lại trường học và sống trong ký túc xá.

Đoạn thời gian đó, mẹ Nhâm mỗi ngày đều nhớ con nuôi đến nỗi đêm không thể ngủ, bà lo lắng cha ruột của Tiểu Nam, ông bố cờ bạc của Thịnh gia, sẽ quấy rối Tiểu Nam, bà cũng lo lắng Tiểu Nam sẽ xảy ra chuyện gì, lại lo lắng thân là Beta, sẽ phải chịu ủy khuất trong học viện quân sự.

Cha Nhậm trực tiếp tặng 3.000 máy luyện cơ giáp cho trường học mà không nói cho ai biết, chỉ để giáo viên có thể chăm sóc con nuôi của mình nhiều hơn.

Đại ca của Nhậm gia, Nhậm Kiều Bang càng là thường xuyên chạy đến trường học của em trai mình. Tam đệ của Nhậm gia, Nhậm Kiều Sấm chói lọi căm ghét Thịnh Lan bởi vì nhị ca rời đi.

Nhậm Kiều Sấm mười hai tuổi trực tiếp tuyên bố: "Nếu "Nhị ca thật sự" không trở về thì tốt rồi! Như vậy nhị ca có thể vĩnh viễn ở lại trong nhà chơi với em cả đời!"

Ai có thể ngờ rằng lời nói của Nhậm Kiều Sấm lại trở thành sự thật.

Chưa đầy hai tháng sau khi nhị ca Thịnh Lan trở về, phi thuyền liền gặp tai nạn, người liền không có.

"Ba mẹ rất cảm động con nguyện ý trở về bồi chúng ta."

Mẹ Nhâm nắm tay Nhậm Kiều Nam, cười nói: “Tiểu Lan hiện tại đã không còn, nhưng ba mẹ vẫn còn có con ở bên cạnh, cũng coi như ông trời đối với chúng ta không tệ.”

Kể từ khi Thịnh Lan gặp tai nạn, đại ca Nhậm liền đi tìm Nhậm Kiều Nam. Sau đó, để an ủi hai người lớn Nhậm gia đã “mất đi đứa con yêu quý”, Nhậm Kiều Nam một lần nữa trở về dinh thự Nhậm gia.

Lúc đầu, mẹ Nhậm vẫn rất đau buồn vì mất đi Thịnh Lan, nhưng Nhậm Kiều Nam đã trở lại, có sự đồng hành cẩn thận của hắn, hai ngày nay bà thực sự thoải mái không ít.

Ba Nhậm rất hài lòng với tình trạng hiện tại của vợ mình cũng như tình hình hiện tại của Nhậm gia.

Alpha kia tinh thần lực cùng thể lực song F... nói là con ruột của hắn, hắn còn ngại nhận trở về làm mất mặt.

Bây giờ đi rồi cũng tốt.

Vì vậy, ba Nhậm lại càng cảm động Nhậm Kiều Nam ở thời điểm mấu chốt này nguyện ý về nhà. Hắn nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật của con, nếu Tiểu Nam muốn quà gì khác thì cứ nói với ba ba."

Đại ca Nhậm Kiều Bang cũng dùng khăn ăn lau khóe môi. Hắn nhìn chằm chằm Nhậm Kiều Nam đối diện, người đã không còn là em ruột của mình mà là con nuôi của Nhậm gia. Bỗng nhiên nói: "Mặc kệ nói thế nào, chúng ta người một nhà đều chỉnh chỉnh tề tề, đây là tốt nhất, hai người nói đúng không, ba, mẹ?"

Hai người lớn Nhậm gia đều mỉm cười gật đầu.

Nhậm Kiều Nam thực sự có chuyện muốn thỉnh cầu ba mình.

"Ba ba, con có cái học trưởng, hắn đặc biệt lợi hại, còn chưa tốt nghiệp đã ra chiến trường, gần nhất trở về, con muốn mời anh ấy đến dự tiệc sinh nhật của mình, có được không?"

Nhắc tới học trưởng kia, gò má Nhậm Kiều Nam khó tránh khỏi có chút ửng hồng.

"Học trưởng của con chính là trung úy Omega không bao giờ đi học đúng không?" Ba Nhậm cũng biết một chút về Omega huyền thoại này.

“Đúng vậy ba ba.” Nhậm Kiều Nam ngượng ngùng gật đầu: “Anh ấy họ Úc.”

Ba Nhậm gật đầu, nghĩ rằng nếu đối phương có thể mang theo Tiểu Nam theo cùng, thì cũng là một ý kiến

hay, liền nói: "Vậy mời hắn tới làm khách đi."

Mẹ Nhậm nói: “Lần này hắn lại thắng trận, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, e rằng khi trở về có thể trở thành thượng úy đi?”

Nhậm Kiều Nam nói: “Dựa vào thành tích của học trưởng mà nói, hiện tại hẳn đã là thiếu tá. Nếu không phải cấp bậc quân hàm cao nhất của học sinh là trung úy, không chừng….... Cho nên, học trưởng lúc sau không chừng sẽ trực tiếp thăng cấp thành trung giáo!"

Mẹ Nhậm nhìn thấy vẻ mặt che chở của cậu con trai thứ hai liền hiểu rõ mọi việc.

Không giống như sự cân nhắc của ba Nhậm, mẹ Nhậm từ trước tới nay quan tâm đến chính là hôn nhân của các con trai mình.

Đặc biệt, con trai cả trong gia đình họ là Alpha phẩm chất cao, con trai thứ hai (không tính Thịnh Lan bị ôm nhầm) là Beta, còn con út là Omega.

Người ngoài nhìn vào gia đình bọn họ là một gia đình hoàn hảo, có cả 3 giới tính ABO, lại không biết rằng mẹ Nhậm từ lâu đã lo lắng về việc lựa chọn vợ/chồng cho con trai mình.

Bà sao có thể không nhìn ra được đứa con trai thứ hai đang nghĩ gì? Mẹ Nhậm cau mày nói: “Chỉ là dù thế nào hắn cũng là Omega, còn Tiểu Nam thì là Beta…”

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Nhậm Kiều Nam nghe được ý tứ của mẹ liền đỏ bừng mặt.

Nhậm Kiều Nam ngượng ngùng nói: “Con, con chỉ là ngưỡng mộ anh ấy, muốn cùng anh ấy tiếp xúc nhiều hơn, học hỏi anh ấy… Ừhm, nếu chỉ là tiệc sinh nhật của con, không biết anh ấy có đến hay không! Cho nên… con muốn lấy danh nghĩa của ba ba phát thiệp mời cho anh ấy.”

Ba mẹ Nhậm đều không phải xuất thân từ quân đội nên họ không biết chiến công và sự lợi hại của người đó, đồng thời họ luôn bị hạn chế bởi những quan niệm cũ. Họ luôn cảm thấy Omega không bằng Alpha, đặc biệt là trong lĩnh vực quân sự. Cho nên không hiểu một Omega làm sao có thể mê hoặc Tiểu Nam.

Nhưng khó có được người con trai thứ hai nguyện ý trở về, bọn họ không muốn Tiểu Nam không vui, vì thế mẹ Nhậm dùng giọng điệu chiều chuộng nói: "Chuyện này có gì khó? Cứ kêu ba con phát thiệp mời là được."

"Cảm ơn ba ba!" Nhậm Kiều Nam vui vẻ nói.

Sau đó, cả nhà lại bắt đầu ăn uống vui vẻ, trên bàn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.

Giống như gia đình này không phải vừa mất đi một đứa con.

Sau khi ăn cơm xong, Nhậm gia có thói quen ngồi cùng nhau xem tin tức.

Đây là cách để Ba Nhậm rèn luyện sự nhạy cảm về chính trị và kinh tế cho con trai mình.

Nhậm Kiều Nam đang đùa nghịch trí não thì đột nhiên nhìn thấy một tin tức trên diễn đàn độc quyền của học viện quân sự:

[Nghe nói sao! Trên đường trở về, quân đế quốc gặp phải cuộc tấn công kép từ cơn bão vũ trụ và trùng tộc. Để yểm trợ quân đội, Úc Thành Yến một mình chiến đấu chống lại trùng tộc, hiện tại đã mất liên lạc!]

Nhậm Kiều Nam đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên hai tay mất đi sức lực, trí não trực tiếp rơi xuống đất.