Sau Khi Xuyên Không Tôi Đánh Dấu Nữ Đế

Chương 19

Chuẩn bị của họ vô cùng vội vã, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất để rời khỏi nơi bị giam cầm.

Đêm hôm đó, toàn bộ khách sạn bất ngờ chịu ảnh hưởng từ một đợt nhiễu điện từ.

Hệ thống giám sát bị vô hiệu hóa, tất cả thiết bị điện tử đều rơi vào hỗn loạn.

Dưới sự dẫn dắt của đặc công Mã Hạo Vũ, Cố Quân Uyển và Thẩm Hàn đã thành công chuyển đến kho vận tải bên cạnh khách sạn.

Năm thành viên tác chiến còn lại đã sẵn sàng.

Thấy Cố Quân Uyển xuất hiện, mọi người đồng loạt giơ tay chào theo nghi thức quân đội.

Thẩm Hàn quan sát những thành viên xa lạ này với vẻ mặt bình thản.

Có nam, có nữ, có cả Alpha lẫn Beta.

Trước khi được kích hoạt, họ chỉ là những "con kiến thợ" bình thường trong đội ngũ lao động cần cù.

Nhưng giờ đây, họ sẽ vì niềm tin của mình mà xông pha chiến trận, hy sinh thân mình.

Ai cũng hiểu rằng đây là một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.

Nhưng không một ai tỏ ra nao núng.

Khi sàn kho vận hành cơ chế mở, một chiếc hộ vệ hạm nhỏ lập tức hiện ra trước mắt họ.

Đây là loại chiến hạm cỡ nhỏ kiểu mới, có thể chứa khoảng 10 người.

Tốc độ bay nhanh, phản ứng linh hoạt.

Đối với đội của Cố Quân Uyển hiện tại, đây gần như là lựa chọn tốt nhất.

Cô ấy đã liên lạc với lực lượng cũ của mình.

Chỉ cần vượt qua biên giới Tân Lệ Quốc, quyền chủ động sẽ thuộc về cô ấy.

Khoảng cách từ kho đến biên giới gần nhất chỉ khoảng vài nghìn dặm.

Với tốc độ của hộ vệ hạm, chỉ mất 15 phút bay thẳng.

Tuy nhiên, Hổ Vệ quân của Tân Lệ Quốc không phải chỉ để trưng bày.

Ngay khi hộ vệ hạm cất cánh, cuộc truy đuổi sẽ lập tức bắt đầu.

Cố Quân Uyển ngồi vào ghế chỉ huy trong khoang điều khiển, thắt chặt dây an toàn rồi nhận lấy thiết bị điện tử từ tay Mã Hạo Vũ.

Cô ấy sẽ toàn quyền chỉ huy lộ trình và phương thức tác chiến của hộ vệ hạm.

Thẩm Hàn ngồi không xa bên trái cô ấy, nhìn Nữ đế với vẻ điềm tĩnh và kiên định đang bắt đầu ra lệnh, trong lòng không khỏi xao xuyến.

Hôm nay, Cố Quân Uyển không mặc bộ quân phục trắng nổi bật thường ngày.

Cô ấy khoác lên mình chiếc sơ mi đen cùng kiểu với Thẩm Hàn, chiếc thắt lưng da cứng cáp tôn lên vòng eo thon gọn, cổ chân mảnh mai bị đôi bốt quân sự ôm lấy, khiến cả người toát lên vẻ mạnh mẽ và quyến rũ.

Thẩm Hàn cẩn thận điều chỉnh hơi thở của mình.

Nhưng pheromone bộc lộ đã vô tình bán đứng cảm xúc của cô.

Vừa ra lệnh cho hộ vệ hạm cất cánh, Cố Quân Uyển đã bị hương tuyết tùng nhàn nhạt bao phủ.

Qua khóe mắt, cô ấy nhìn thấy "cô nàng ngốc nghếch" đang vụиɠ ŧяộʍ liếc mình.

Cô ấy nhẹ ho một tiếng, nhưng ánh mắt đối phương vẫn không thu lại.

Bất đắc dĩ, Nữ đế chỉ huy nghiêng đầu, làm bộ hỏi: "Súng tôi chuẩn bị cho cô đã mang đủ chưa?"

Hương mai lạnh thoang thoảng len lỏi, Thẩm Hàn lập tức khựng lại.

Cô vội vỗ vào bao súng bên hông, lí nhí đáp: "Mang rồi, mang rồi."

Mã Hạo Vũ đột nhiên ló đầu, như muốn khoe khoang với Thẩm Hàn: "Sếp, đó là mẫu súng mới nhất đấy! Đừng xem nó nhỏ mà coi thường, sức mạnh của nó thì khỏi bàn!"



Đúng như dự đoán của Cố Quân Uyển, hộ vệ hạm của họ vừa bay chưa đầy 100 dặm đã bị cả đội phi cơ chiến đấu chặn lại.

Cố Quân Uyển tập trung cao độ vào các chấm đỏ đang chuyển động trên thiết bị điện tử.

Từng mệnh lệnh rõ ràng được truyền xuống.

Chiếc hộ vệ hạm đơn độc này giống như chú cá heo linh hoạt nhất trên đại dương đêm.

Dựa vào tốc độ, địa hình và sự nhiễu loạn của dòng khí, nó nhiều lần phá vỡ vòng vây của những con cá mập hổ, khiến bọn chúng hoa mắt và bất lực.

Hộ vệ hạm cuối cùng cũng ẩn mình vào tầng mây.

Tại mái của một tòa tháp đổ nát, nó hạ cánh và đưa Cố Quân Uyển cùng đồng đội an toàn ra ngoài.

Phi công và phụ tá của anh ta đứng bên cửa tàu, nghiêm trang chào Nữ đế một cách kính trọng.

Họ sẽ quay lại tàu và tiếp tục bay để đảm bảo đồng đội có thể đưa Nữ đế đến tuyến đường thứ hai, vượt biên giới qua đường bộ.

Đây là kế hoạch đã định sẵn từ trước.

Cuộc chia tay diễn ra nhanh chóng và lặng lẽ.

Khi hộ vệ hạm biến mất trong màn đêm, Mã Hạo Vũ trở thành tiên phong dẫn đường.

Đội hình sẽ băng qua một thị trấn bỏ hoang trước khi đến điểm hẹn với viện quân.

Cả nhóm im lặng tiến bước, nhưng khi vừa quẹo qua góc phố, hai luồng đèn pha bất ngờ chiếu sáng, kéo dài bóng sáu người lên mặt đất.