Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 16: Vòng Lặp Bất Tận

Hạ bước qua cánh cổng, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Nhưng trước mắt cậu không phải là ánh sáng rực rỡ của sự tự do, mà là một khung cảnh khiến cậu đông cứng. Cậu nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng giống hệt căn phòng ban đầu nơi tất cả bắt đầu.

Không gian quen thuộc đến kỳ lạ: những bức tường loang lổ với những ký tự cổ xưa, chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng, và cả ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn duy nhất trên trần. Nhưng có một điều khác biệt: trên bàn, không còn là chiếc hộp hay viên đá, mà là một chiếc đồng hồ cát lớn, với cát đang chảy ngược.

“Chuyện này là sao?” Hạ thì thầm, đôi mắt cậu dán chặt vào chiếc đồng hồ.

Mỗi hạt cát rơi ngược lên phía trên, như thể thời gian đang quay lại, kéo cậu vào một vòng lặp kỳ lạ. Hạ không hiểu tại sao mình lại quay trở lại đây, và điều đó khiến cậu cảm thấy bất an. Lâm vẫn chưa xuất hiện, và cậu bắt đầu tự hỏi liệu anh có thật sự tồn tại hay không.

“Ngươi nghĩ rằng ngươi đã vượt qua thử thách sao?” Một giọng nói vang lên, làm Hạ giật mình. Đó là giọng của một người phụ nữ, lạnh lẽo và đầy quyền uy.

Hạ quay phắt lại. Đứng trước mặt cậu là một người phụ nữ mặc áo choàng đen dài, khuôn mặt được che phủ bởi một chiếc mặt nạ bạc. Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu lên mặt nạ khiến nó phản chiếu như những ánh chớp lạnh lẽo.

“Ngươi là ai?” Hạ hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Người phụ nữ không trả lời ngay. Bà ta bước chậm rãi về phía chiếc đồng hồ cát, đưa tay vuốt nhẹ bề mặt kính. “Ngươi nghĩ rằng chỉ cần đối mặt với bản thân là đủ để thoát khỏi trò chơi này sao? Không, Hạ. Ngươi chỉ mới bắt đầu.”

“Trò chơi này là gì? Tại sao lại là tôi?” Hạ cất giọng, sự tức giận lẫn hoang mang tràn ngập trong lòng cậu.

Người phụ nữ bật cười, tiếng cười như vang vọng trong không gian. “Vì ngươi đặc biệt. Ngươi là người duy nhất có thể phá vỡ vòng lặp này. Nhưng ngươi không thể làm điều đó một mình.”

Bà ta quay lại, đôi mắt sắc lạnh sau chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào Hạ. “Ngươi phải tìm ra sự thật, Hạ. Về ngươi, về Lâm, và về lý do tại sao ngươi ở đây.”

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Hạ. “Lâm? Anh ấy có liên quan gì đến chuyện này?”

Người phụ nữ im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. “Ngươi nghĩ rằng Lâm chỉ là một người bạn, một đồng hành trong cuộc hành trình này sao? Ngươi đã nhầm. Anh ta là chìa khóa để ngươi phá vỡ mọi thứ. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Chìa khóa có thể mở ra lối thoát, hoặc có thể giam cầm ngươi mãi mãi.”

Hạ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Mọi thứ mà cậu biết về Lâm, về hành trình này, dường như chỉ là một phần nhỏ của một bức tranh lớn hơn mà cậu chưa thể nhìn thấy. Nhưng trước khi cậu có thể hỏi thêm điều gì, người phụ nữ đã biến mất, để lại cậu một mình trong căn phòng.

---

Hạ đứng yên lặng, nhìn chiếc đồng hồ cát trước mặt. Mỗi hạt cát đang chảy ngược dường như là một lời nhắc nhở rằng cậu không có nhiều thời gian. Nhưng làm thế nào để cậu tìm ra sự thật? Làm thế nào để cậu phá vỡ vòng lặp này?

Cậu bước lại gần chiếc bàn, đôi mắt dán chặt vào đồng hồ. Khi cậu đưa tay chạm vào nó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên, cuốn lấy cậu. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy như mình bị kéo vào một không gian khác.

Khi ánh sáng tắt, Hạ nhận ra mình đang đứng trên một con đường dài, bao quanh bởi những hàng cây cao lớn. Không khí ở đây ấm áp hơn, và có mùi thơm của đất ẩm. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, phía trước cậu, Lâm đang đứng, quay lưng lại với cậu.

“Lâm!” Hạ gọi to, trái tim cậu tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh.

Lâm quay lại, nhưng ánh mắt anh không hề giống như trước. Đó là ánh mắt của sự lạnh lẽo, sự xa cách mà Hạ từng gặp trong cơn ác mộng.

“Lâm, anh không sao chứ?” Hạ hỏi, bước nhanh về phía anh.

Lâm không trả lời. Anh chỉ đứng đó, nhìn cậu chằm chằm, như thể đang đấu tranh với một suy nghĩ trong đầu.

“Hạ...” Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng anh đầy đau khổ. “Tại sao cậu lại ở đây?”

Câu hỏi của Lâm làm Hạ khựng lại. “Anh nói vậy là sao? Tôi ở đây vì tôi phải tìm cách cứu cả hai chúng ta.”

Lâm lắc đầu. “Cậu không hiểu. Cậu không nên ở đây. Đây là nơi mà chỉ tôi mới có thể đối mặt.”

“Anh đang nói gì vậy?” Hạ hét lên, giọng cậu đầy sự tuyệt vọng. “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả. Tại sao bây giờ anh lại nói như thể tôi không thuộc về nơi này?”

Lâm im lặng, đôi mắt anh nhìn xuống đất. “Hạ, có những bí mật mà cậu không nên biết. Và có những nơi mà cậu không nên đặt chân đến.”

Hạ cảm thấy lòng mình như vỡ tan. Cậu không thể hiểu được tại sao Lâm lại hành động như vậy. Nhưng cậu biết một điều: cậu không thể để Lâm đối mặt với mọi thứ một mình.

“Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ tự tìm hiểu.” Hạ nói, giọng cậu đầy quyết tâm. “Tôi không sợ sự thật. Tôi chỉ sợ mất anh.”

Lâm ngẩng lên, đôi mắt anh ánh lên một cảm xúc phức tạp. “Cậu không biết mình đang nói gì đâu, Hạ. Nhưng nếu cậu muốn biết sự thật, thì hãy theo tôi.”

Lâm quay lưng, bước đi trên con đường dài. Hạ không chần chừ, bước theo anh. Cậu biết rằng con đường này sẽ dẫn cậu đến những bí mật mà cậu chưa từng tưởng tượng. Nhưng cậu sẵn sàng, bởi cậu tin rằng chỉ cần có Lâm bên cạnh, cậu có thể vượt qua tất cả.

Phía cuối con đường, một ánh sáng mờ nhạt lóe lên, như một lời mời gọi đầy bí ẩn. Và Hạ biết, cuộc hành trình thật sự của họ chỉ mới bắt đầu.

---